1. Cho thuê ô tô tự lái Đà Lạt - 02633 519 539
    Dismiss Notice
Dismiss Notice

đăng tin việc làm miễn phí: Group việc làm xem


Đà Lạt chuyển nhà trọn gói thành hưng Tôi và chồng 15

Thảo luận trong 'Việc Làm Đà Lạt' bắt đầu bởi taxitaiva, 15/1/19.

  1. vanchuyenthanh Active Member
    vanchuyenthanh

    vanchuyenthanh Active Member

    Tham gia ngày:
    4/12/18
    Bài viết:
    2,151
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nam
    chuyển nhà trọn gói thành hưng Tôi 25 tuổi, vài ngày nữa là tình cũ của tôi, người từng bên tôi 5 năm từ lúc còn là những cô cậu sinh viên nghèo, sẽ đi lấy vợ. Chúng tôi cùng gặp nhau khi tôi còn học năm thứ hai, anh mới ra trường. Anh sống trong gia đình phức tạp, không giàu, cũng không có tầm nhìn xa nên ra trường 2 năm vẫn chỉ làm việc với mức lương tháng 4 triệu. Anh ham chơi, thích rượu chè tụ tập, mỗi lần uống là say, nói năng không kiểm soát. Tôi ở bên can ngăn anh, mua sách cho anh đọc, tìm việc cho anh, mong muốn anh sẽ thay đổi tư duy, biết lo lắng hơn để cùng xây dựng tương lai vì hai đứa đều xa quê. Vậy mà anh mãi không chịu thay đổi dù rất yêu tôi, vẫn rượu chè. Gia đình anh nghĩ vì tôi mà anh không thể phát triển được, chị em anh rất ghê gớm, nhiều lần xúc phạm tôi.

    Rồi khi tôi ra trường, dường như anh cảm thấy chỉ ở bên tôi là đủ, không biết làm như thế nào. Tôi đề nghị dừng lại để hai đứa xác định mọi chuyện. Một năm sau đó là những ngày tháng 2 đứa sống trong đau khổ, tôi ra trường, tìm việc, mới đi làm, vất vả, tự lập một mình, có những lúc 2 đứa tìm đến nhau, ôm nhau khóc trong căn phòng trọ chật hẹp rồi tôi lại gạt nước mắt, cố mạnh mẽ không dám yếu đuối quay lại, sợ mọi chuyện lại như cũ. Anh rất yêu tôi, đó là điều tôi có thể chắc chắn và cũng là điểm sáng duy nhất khiến tôi quay trở về bên anh.

    Sau một năm tôi có việc làm lương khá, anh cũng chập chững bắt đầu vào làm ngân hàng, chúng tôi quay về bên nhau. Tưởng mọi chuyện sẽ có một kết thúc đẹp, ai cũng mừng cho chúng tôi thì anh bắt đầu thay đổi. Quay trở về bên nhau, tôi muốn xác định tương lai để xây dựng gia đình, chấp nhận rằng cả hai vẫn nghèo, chưa có nhà, chấp nhận những tính xấu của anh, tôi còn về quê anh ra mắt bố mẹ; trước đó chỉ có anh lên nhà tôi vì 2 đứa cùng quê nhưng khác huyện. Tôi thực sự yêu anh, còn đề nghị bắt đầu sống chung để có thể chăm lo cho anh và tiết kiệm tiền cho cả hai.

    Anh đi làm có tiền, thêm nhiều mối quan hệ mới, tình yêu không còn như trước, anh thường xuyên nói dối, chỉ thích đi với người cùng cơ quan. Anh để tôi chờ đợi cùng chiếc bánh sinh nhật và quà tôi đã kỳ công chuẩn bị, nói dối là ở lại cơ quan làm hồ sơ. Anh không muốn công khai tôi vì nói sợ sếp đánh giá. Tôi stress công việc, muốn hai đứa nghỉ ngơi đi chơi vài ngày, anh lại lấy lý do hết tiền, không có thời gian, dù vẫn đi du lịch cùng đồng nghiệp. Em gái anh nhắn tin khuyên tôi bỏ anh, bảo anh vẫn rượu chè, lấy vào chỉ có tôi khổ. Dần dà, tôi mệt mỏi và mất niềm tin. Điều cuối cùng để giữ chúng tôi lại với nhau là tình yêu và niềm tin, giờ đã không còn. Giữa hai người phải có một người mạnh mẽ và vô tình hơn, tôi biết dù anh có thay đổi đến đâu cũng chẳng bao giờ chia tay nổi tôi, nên tôi đã nhận phần ác về mình, buông tay ra đi.

    Anh níu kéo, say rượu, gọi bố mẹ tôi trách tôi. Mỗi lần say là anh lại gọi tôi, trách tôi, lúc nói quá yêu tôi không yêu ai khác, lúc lại bảo không cần tôi vì giờ đã có thành tựu rồi. Vài tháng sau tôi phát hiện anh có người yêu, không biết bắt đầu từ bao giờ, anh vẫn gọi cho tôi lúc say, nói yêu tôi, dày vò tôi. Tôi không dám chặn liên lạc vì sợ anh say không gọi được tôi sẽ gọi bố mẹ tôi; chỉ xin anh một điều hãy để tôi có người yêu hay lấy chồng rồi anh hẵng cưới.

    Anh có người yêu nhưng cứ say là lại tìm tới tôi, nhờ người nói tôi, bảo tôi ác độc đến tận gần ngày cưới. Vậy mà giờ chưa được một năm anh đã báo tin vui, cô dâu là đồng nghiệp, được mọi người mai mối vun vén. Tôi không tiếc nuối nhưng buồn đến nao lòng. Tôi mua rượu về uống một mình rồi khóc, cảm thấy trong lòng thật khó chịu nhưng không ai hiểu, ai cũng nghĩ tôi mới là người vứt bỏ anh ra đi.

    Tôi cũng không hiểu sao mình lại trở nên mất lý trí như vậy, giờ tôi mới nhận ra mình yếu đuối hơn vẫn tưởng. Lên công ty tôi vẫn vui vẻ nhưng thi thoảng nước mắt lại tự rơi, tôi tìm niềm vui qua sở thích rồi nhiều lúc lại yếu đuối một cách đáng ghét. Giá như có ai đó hiểu rằng tôi đã đau như thế nào suốt ngần ấy thời gian. Nhìn anh chia sẻ hạnh phúc trên mạng, tôi cũng muốn trở thành người cao thượng, chúc anh hạnh phúc nhưng dường như là quá khó. Tôi chỉ muốn nói ra với những người xa lạ cho nhẹ lòng rồi sẽ trở lại mạnh mẽ như xưa, chỉ là đôi khi lựa chọn mạnh mẽ cũng là một lựa chọn đầy đau đớn.
     
  2. vanchuyenthanh Active Member
    vanchuyenthanh

    vanchuyenthanh Active Member

    Tham gia ngày:
    4/12/18
    Bài viết:
    2,151
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nam
    chuyển nhà trọn gói thành hưng Tôi 25 tuổi, vài ngày nữa là tình cũ của tôi, người từng bên tôi 5 năm từ lúc còn là những cô cậu sinh viên nghèo, sẽ đi lấy vợ. Chúng tôi cùng gặp nhau khi tôi còn học năm thứ hai, anh mới ra trường. Anh sống trong gia đình phức tạp, không giàu, cũng không có tầm nhìn xa nên ra trường 2 năm vẫn chỉ làm việc với mức lương tháng 4 triệu. Anh ham chơi, thích rượu chè tụ tập, mỗi lần uống là say, nói năng không kiểm soát. Tôi ở bên can ngăn anh, mua sách cho anh đọc, tìm việc cho anh, mong muốn anh sẽ thay đổi tư duy, biết lo lắng hơn để cùng xây dựng tương lai vì hai đứa đều xa quê. Vậy mà anh mãi không chịu thay đổi dù rất yêu tôi, vẫn rượu chè. Gia đình anh nghĩ vì tôi mà anh không thể phát triển được, chị em anh rất ghê gớm, nhiều lần xúc phạm tôi.

    Rồi khi tôi ra trường, dường như anh cảm thấy chỉ ở bên tôi là đủ, không biết làm như thế nào. Tôi đề nghị dừng lại để hai đứa xác định mọi chuyện. Một năm sau đó là những ngày tháng 2 đứa sống trong đau khổ, tôi ra trường, tìm việc, mới đi làm, vất vả, tự lập một mình, có những lúc 2 đứa tìm đến nhau, ôm nhau khóc trong căn phòng trọ chật hẹp rồi tôi lại gạt nước mắt, cố mạnh mẽ không dám yếu đuối quay lại, sợ mọi chuyện lại như cũ. Anh rất yêu tôi, đó là điều tôi có thể chắc chắn và cũng là điểm sáng duy nhất khiến tôi quay trở về bên anh.

    Sau một năm tôi có việc làm lương khá, anh cũng chập chững bắt đầu vào làm ngân hàng, chúng tôi quay về bên nhau. Tưởng mọi chuyện sẽ có một kết thúc đẹp, ai cũng mừng cho chúng tôi thì anh bắt đầu thay đổi. Quay trở về bên nhau, tôi muốn xác định tương lai để xây dựng gia đình, chấp nhận rằng cả hai vẫn nghèo, chưa có nhà, chấp nhận những tính xấu của anh, tôi còn về quê anh ra mắt bố mẹ; trước đó chỉ có anh lên nhà tôi vì 2 đứa cùng quê nhưng khác huyện. Tôi thực sự yêu anh, còn đề nghị bắt đầu sống chung để có thể chăm lo cho anh và tiết kiệm tiền cho cả hai.

    Anh đi làm có tiền, thêm nhiều mối quan hệ mới, tình yêu không còn như trước, anh thường xuyên nói dối, chỉ thích đi với người cùng cơ quan. Anh để tôi chờ đợi cùng chiếc bánh sinh nhật và quà tôi đã kỳ công chuẩn bị, nói dối là ở lại cơ quan làm hồ sơ. Anh không muốn công khai tôi vì nói sợ sếp đánh giá. Tôi stress công việc, muốn hai đứa nghỉ ngơi đi chơi vài ngày, anh lại lấy lý do hết tiền, không có thời gian, dù vẫn đi du lịch cùng đồng nghiệp. Em gái anh nhắn tin khuyên tôi bỏ anh, bảo anh vẫn rượu chè, lấy vào chỉ có tôi khổ. Dần dà, tôi mệt mỏi và mất niềm tin. Điều cuối cùng để giữ chúng tôi lại với nhau là tình yêu và niềm tin, giờ đã không còn. Giữa hai người phải có một người mạnh mẽ và vô tình hơn, tôi biết dù anh có thay đổi đến đâu cũng chẳng bao giờ chia tay nổi tôi, nên tôi đã nhận phần ác về mình, buông tay ra đi.

    Anh níu kéo, say rượu, gọi bố mẹ tôi trách tôi. Mỗi lần say là anh lại gọi tôi, trách tôi, lúc nói quá yêu tôi không yêu ai khác, lúc lại bảo không cần tôi vì giờ đã có thành tựu rồi. Vài tháng sau tôi phát hiện anh có người yêu, không biết bắt đầu từ bao giờ, anh vẫn gọi cho tôi lúc say, nói yêu tôi, dày vò tôi. Tôi không dám chặn liên lạc vì sợ anh say không gọi được tôi sẽ gọi bố mẹ tôi; chỉ xin anh một điều hãy để tôi có người yêu hay lấy chồng rồi anh hẵng cưới.

    Anh có người yêu nhưng cứ say là lại tìm tới tôi, nhờ người nói tôi, bảo tôi ác độc đến tận gần ngày cưới. Vậy mà giờ chưa được một năm anh đã báo tin vui, cô dâu là đồng nghiệp, được mọi người mai mối vun vén. Tôi không tiếc nuối nhưng buồn đến nao lòng. Tôi mua rượu về uống một mình rồi khóc, cảm thấy trong lòng thật khó chịu nhưng không ai hiểu, ai cũng nghĩ tôi mới là người vứt bỏ anh ra đi.

    Tôi cũng không hiểu sao mình lại trở nên mất lý trí như vậy, giờ tôi mới nhận ra mình yếu đuối hơn vẫn tưởng. Lên công ty tôi vẫn vui vẻ nhưng thi thoảng nước mắt lại tự rơi, tôi tìm niềm vui qua sở thích rồi nhiều lúc lại yếu đuối một cách đáng ghét. Giá như có ai đó hiểu rằng tôi đã đau như thế nào suốt ngần ấy thời gian. Nhìn anh chia sẻ hạnh phúc trên mạng, tôi cũng muốn trở thành người cao thượng, chúc anh hạnh phúc nhưng dường như là quá khó. Tôi chỉ muốn nói ra với những người xa lạ cho nhẹ lòng rồi sẽ trở lại mạnh mẽ như xưa, chỉ là đôi khi lựa chọn mạnh mẽ cũng là một lựa chọn đầy đau đớn.
     
  3. TranAnhh8 Member
    TranAnhh8

    TranAnhh8 Member

    Tham gia ngày:
    18/1/19
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Giới tính:
    Nữ
  4. TranAnhh8 Member
    TranAnhh8

    TranAnhh8 Member

    Tham gia ngày:
    18/1/19
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Giới tính:
    Nữ
  5. nguyenthihanoimoi Active Member
    nguyenthihanoimoi

    nguyenthihanoimoi Active Member

    Tham gia ngày:
    20/1/19
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nữ
    chuyển nhà trọn gói thành hưng Tôi 31 tuổi, lập gia đình rồi theo chồng qua định cư ở Australia được 10 năm, có hai bé trai 8 tuổi và 2 tuổi, cuộc sống không nghèo khó nhưng cũng không dư giả. Chị hai hơn tôi 2 tuổi, cách đây 7 năm chị kết hôn rồi sinh bé trai. Khi sinh được 2 tháng thì vợ chồng chị ly hôn, chị giao cho mẹ tôi giữ bé rồi cũng đi buôn bán phụ nuôi bé, dù thế vẫn thiếu lên hụt xuống. Chồng cũ chị mỗi tháng chỉ chu cấp khoảng một triệu đồng. Tôi giấu chồng, mỗi tháng trích ít tiền gửi về nuôi mẹ và cháu trai. Em gái út làm không xa nhà mấy, mỗi tuần đều về thăm mẹ.

    Cách đây 3 năm, chị thuê nhà ở riêng và sống chung với một người đàn ông gần 60 tuổi, có 2 con đã lớn. Ông chỉ làm công nhân bình thường, lại hay say xỉn. Gia đình tôi hết lời khuyên nhủ nhưng chị vẫn khăng khăng sống cùng ông ta. Từ đó đến nay chị cũng hạn chế thăm con, không có khả năng hỗ trợ tiền cho mẹ tôi nuôi bé như trước. Tôi giận không gặp chị nhưng biết chắc chị sống rất khó khăn, luôn phải vay mượn.

    Một tuần trước chị tuyên bố đang mang thai được 2 tháng rồi, muốn sinh con cho người đàn ông lớn tuổi kia. Tôi nghe mà buồn não ruột. Năm nay con chị vào lớp một, tôi muốn bé học hành tử tế để có tương lai nên sẽ cố gắng giấu chồng mà lo cho bé ăn học. Tôi chỉ là dì, lại ở quá xa, không có điều kiện bảo lãnh bé qua cùng. Tôi tức giận vì chị chưa lo cho bé lớn đàng hoàng mà lại còn muốn sinh thêm con thứ hai cho người đàn ông lớn tuổi kia. Tôi khuyên chị bỏ thai vì cuộc sống của chị còn quá nhiều khó khăn, để khi nào tốt hơn, lo cho bé lớn đầy đủ hãy sinh thêm. Chị không chấp nhận, còn nói thà nghèo khổ nhưng hạnh phúc vẫn hơn, nhất quyết muốn sinh con để giữ chân người đàn ông kia. Tôi nghĩ mình cũng độc ác khi xúi giục chị bỏ thai. Chị nhất định không bỏ, tôi thấy cũng cắn rứt lương tâm và tổn thương khi em gái nói tôi độc ác. Các bạn có nghĩ tôi độc ác không? Xin được chia sẻ.
     
  6. nguyenthihanoimoi Active Member
    nguyenthihanoimoi

    nguyenthihanoimoi Active Member

    Tham gia ngày:
    20/1/19
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nữ
    chuyển nhà trọn gói thành hưng Tôi 31 tuổi, lập gia đình rồi theo chồng qua định cư ở Australia được 10 năm, có hai bé trai 8 tuổi và 2 tuổi, cuộc sống không nghèo khó nhưng cũng không dư giả. Chị hai hơn tôi 2 tuổi, cách đây 7 năm chị kết hôn rồi sinh bé trai. Khi sinh được 2 tháng thì vợ chồng chị ly hôn, chị giao cho mẹ tôi giữ bé rồi cũng đi buôn bán phụ nuôi bé, dù thế vẫn thiếu lên hụt xuống. Chồng cũ chị mỗi tháng chỉ chu cấp khoảng một triệu đồng. Tôi giấu chồng, mỗi tháng trích ít tiền gửi về nuôi mẹ và cháu trai. Em gái út làm không xa nhà mấy, mỗi tuần đều về thăm mẹ.

    Cách đây 3 năm, chị thuê nhà ở riêng và sống chung với một người đàn ông gần 60 tuổi, có 2 con đã lớn. Ông chỉ làm công nhân bình thường, lại hay say xỉn. Gia đình tôi hết lời khuyên nhủ nhưng chị vẫn khăng khăng sống cùng ông ta. Từ đó đến nay chị cũng hạn chế thăm con, không có khả năng hỗ trợ tiền cho mẹ tôi nuôi bé như trước. Tôi giận không gặp chị nhưng biết chắc chị sống rất khó khăn, luôn phải vay mượn.

    Một tuần trước chị tuyên bố đang mang thai được 2 tháng rồi, muốn sinh con cho người đàn ông lớn tuổi kia. Tôi nghe mà buồn não ruột. Năm nay con chị vào lớp một, tôi muốn bé học hành tử tế để có tương lai nên sẽ cố gắng giấu chồng mà lo cho bé ăn học. Tôi chỉ là dì, lại ở quá xa, không có điều kiện bảo lãnh bé qua cùng. Tôi tức giận vì chị chưa lo cho bé lớn đàng hoàng mà lại còn muốn sinh thêm con thứ hai cho người đàn ông lớn tuổi kia. Tôi khuyên chị bỏ thai vì cuộc sống của chị còn quá nhiều khó khăn, để khi nào tốt hơn, lo cho bé lớn đầy đủ hãy sinh thêm. Chị không chấp nhận, còn nói thà nghèo khổ nhưng hạnh phúc vẫn hơn, nhất quyết muốn sinh con để giữ chân người đàn ông kia. Tôi nghĩ mình cũng độc ác khi xúi giục chị bỏ thai. Chị nhất định không bỏ, tôi thấy cũng cắn rứt lương tâm và tổn thương khi em gái nói tôi độc ác. Các bạn có nghĩ tôi độc ác không? Xin được chia sẻ.
     

Chi sẻ trang này