1. Cho thuê ô tô tự lái Đà Lạt - 02633 519 539
    Dismiss Notice
Dismiss Notice

đăng tin việc làm miễn phí: Group việc làm xem


Đà Lạt chuyển nhà trọn gói thành hưng Tôi biết khi

Thảo luận trong 'Việc Làm Đà Lạt' bắt đầu bởi vanchuyenthanh, 10/1/19.

  1. vanchuyenthanh Active Member
    vanchuyenthanh

    vanchuyenthanh Active Member

    Tham gia ngày:
    4/12/18
    Bài viết:
    2,151
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nam
    chuyển nhà trọn gói thành hưng Tôi biết khi viết ra điều này sẽ phải chịu những gạch đá nhưng hiện tại lòng tôi rối bời, không thể ngỏ cùng ai vì chắc chắn không ai có thể cảm thông cho sai lầm này. Bi kịch cuộc đời và hậu quả con trai tôi đang chịu do chính tôi tạo ra khi kết hôn với một người không yêu, lúc đó tôi vừa chấm dứt với mối tình sâu đậm. Khi bị thất tình, tôi mất thăng bằng, lao vào các cuộc tình chớp nhoáng với 2 người đàn ông, một người chỉ quen biết qua bạn, một người hiện tại là chồng tôi. Anh (người giờ là chồng tôi) và tôi quen nhau trước đó nhưng mất liên lạc vài năm, sau khi gặp lại chúng tôi có quan hệ vào "ngày không an toàn", tôi chủ quan không có biện pháp phòng tránh thai, nghĩ có em bé tôi vẫn chấp nhận cuộc sống độc thân vì không tin tưởng vào tình yêu và hôn nhân nữa.

    Sau đó một tuần tôi lại có quan hệ với một người khác, ngày đó với tôi là "ngày an toàn tuyệt đối", vẫn không dùng biện pháp phòng ngừa nào. Một tháng sau tôi thử que và biết mình có thai. Tôi chắc chắn đó là con của chồng và quyết định báo cho anh biết, thật ra lúc đó chỉ muốn thông báo chứ không hề có ý định kết hôn với một người hơn mình 18 tuổi và có đứa con riêng (nhỏ hơn tôi 6 tuổi), bởi nền tảng của hôn nhân không tình yêu sẽ không bền vững. Nhưng do nhiều tác động từ gia đình và anh rất có trách nhiệm, với lại chắc chắn đó là con của anh nên anh muốn cưới.

    Tôi không mảy may nghi ngờ khi con sinh ra vì thấy vẫn có nét giống chồng mình. Rồi con càng lớn, nhất là từ lúc 3 tuổi trở lên, tôi cảm thấy nó giống người tôi từng quan hệ. Mới đây, tôi lén đi xét nghiệm ADN cho con và chồng thì kết quả là "không cùng huyết thống". Tôi không ngờ hậu quả của việc mình làm quá lớn. Nói về cuộc sống gia đình, hiện tại tôi và chồng bất ổn vì chúng tôi khác biệt từ cách sống, quan điểm. Chồng tôi là người có trách nhiệm với vợ con, do lớn tuổi nên không muốn đi du lịch hay đi những chốn đông vui ngày lễ Tết. Tôi ngược lại, là con người sống hướng ngoại, tự lập về kinh tế, có thể lo cho con và gia đình.

    Chồng tôi gia trưởng và cục tính, khi nóng giận hoặc tự ái có thể nói ra những lời tục tĩu, từng đánh tôi một lần rất nặng. Trước khi tôi chưa biết con không phải của chồng, tôi từng suy nghĩ đến chuyện ly dị nhiều lần, từng ước con tôi không phải của chồng để dễ bề ly dị. Đến khi điều này là sự thật, tôi không dám đối diện, không biết mình phải làm như thế nào để giảm bớt sự đau lòng cho người thân và bù đắp tội lỗi đã gây ra.

    Nếu giờ nói ra sự thật này với chồng, tôi không mong anh chấp nhận. Còn anh có chấp nhận đi nữa tôi cũng không dám ở cùng chồng vì lỗi lầm gây ra khó mà xem như không, chồng tôi sẽ đau khổ biết chừng nào. Khi đó con tôi mất đi một người cha yêu thương nó thật sự, không có họ hàng bà con gì bên nội nữa. Riêng cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ tốt hơn vì tôi có công việc ổn định, có kinh tế riêng, chỉ đau lòng vì mình mà con phải gánh chịu điều này, một đứa con không thừa nhận.

    Nếu giấu sự thật này đồng nghĩa với việc tôi sống chung với nỗi dằn vặt, lừa dối chồng về máu mủ, sống chung với nỗi ám ảnh lỡ một ngày chồng phát hiện ra có thể anh sẽ giết hoặc gây tổn hại đến tôi. Rồi có khi nào, con tôi lại gặp và yêu đúng em ruột của nó thì đúng là bi kịch. Giờ con tôi có một cuộc sống bình yên vốn có, có ba mẹ, họ hàng bên nội, cuộc sống về vật chất và tinh thần đều ổn hơn. Tôi nên nói ra sự thật này không?
     
  2. vanchuyenthanh Active Member
    vanchuyenthanh

    vanchuyenthanh Active Member

    Tham gia ngày:
    4/12/18
    Bài viết:
    2,151
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nam
    chuyển nhà trọn gói thành hưng Trước tiên, tôi nhận ra cái sai thuộc về mình. Tôi 34 tuổi, vợ 25 tuổi, chúng tôi cưới được hơn 3 năm, chưa muốn có con. Trong cuộc sống hôn nhân, nỗi buồn chất chứa trong lòng người phụ nữ mà đàn ông khó nhận ra. Khi cưới, vợ còn quá trẻ, mới ra trường, vợ tôi khá xinh, ngọt ngào, sáng. Thời gian chúng tôi tìm hiểu, yêu nhau rồi cưới chỉ trong vài tháng. Vợ tôi vô tư, hay vẽ lên những hoài bão, ước mơ, tình yêu, hôn nhân đẹp, ngọt ngào. Tuy nhiên bước vào cuộc sống hôn nhân thì có 80% niềm vui nhưng cũng có 20% nỗi buồn. Những niềm vui đó là cùng nhau đi chơi, xem phim, mua sắm, cùng làm việc nhà, kể cả những việc nhỏ nhất. Những nỗi buồn đó là mặc dù tôi lo toan, bao quát, quán xuyến hầu hết chuyện nhà cửa, lo từng miếng ăn giấc ngủ vì thương vợ rất nhiều. Tôi nghĩ rằng mình ra sức như thế, có nghị lực như vậy để xây dựng gia đình hạnh phúc. Tuy nhiên cái sai của tôi là hay nóng, hay la mắng làm cho vợ ít chia sẻ.

    Vợ nhiều lần nói muốn chia tay, không bị ràng buộc, muốn sống độc thân để thỏa sức vì không chuẩn bị trước cuộc sống gia đình (chỉ có 2 vợ chồng). Đến khi vợ có sự chia sẻ với đồng nghiệp, lâu ngày thành thói quen rồi kết nhau hồi nào không hay nhưng chưa vượt quá giới hạn (tôi không tiện nói ra vì sao tôi khẳng định như vậy). Để phát hiện và làm rõ, tôi đã dùng vũ lực với vợ, hành động thiếu suy nghĩ dẫn đến vợ tôi đau đớn tột độ cả thể xác lẫn tinh thần. Trong ngày hôm đó, nhà vợ đưa cô ấy về quê. Thời gian sau đó tôi có ra thăm.

    Sau một tháng, vợ chồng tôi đều đau đớn, hối hận, nhận ra lỗi lầm của cả hai nên quyết định hàn gắn. Khi vợ chuẩn bị vào lại Sài Gòn gặp tôi đã có sự giằng xé tột độ vì áp lực khủng khiếp, kể cả những cảnh báo của gia đình, cô ấy vẫn chấp nhận tất cả để về với tôi. Tôi thương vợ nên muốn cả hai gạt hết tất cả để bắt đầu cuộc sống mới. Chúng tôi đã hứa, cam kết rất nhiều, kể cả bằng văn bản. Tuy nhiên, chúng tôi không chuẩn bị đủ tâm lý và không lường trước khi mỗi người còn ôm một nỗi niềm, một trái tim rất nhạy cảm. Chúng tôi có hai lần cãi vã dữ dội mà người sai thuộc về tôi khi đay nghiến chuyện cũ, tôi cho rằng vợ quá thờ ơ với mình.

    Trước sự đau đớn, mất niềm tin, vợ tôi ra đi. Lúc đầu tôi nghĩ về quê nhưng sau đó biết vợ vẫn ở Sài Gòn, sống một mình theo ước nguyện bấy lâu nay. Tôi không biết vợ đi đâu, ở đâu. Tất nhiên, cơn bão khủng khiếp đã qua, tôi tin vợ đang chán nên chỉ muốn nguôi ngoai thôi chứ không muốn thỏa sức tìm kiếm đối tượng vì trái tim đã vỡ vụn. Tên kia cũng cao chạy xa bay, lo thoát thân và khẳng định chọn bạn gái sắp cưới. Vợ tôi đưa ra yêu cầu tạm xa nhau, có thể làm một năm để cả hai suy nghĩ lại, sau đó nếu còn nghĩ về nhau thì quay lại.

    Thời gian xa vợ khoảng một tuần, tôi tìm hiểu rất nhiều thứ, đi chùa cầu an. Tôi phát hiện mình đã sai trong quá trình sinh sống. Tính tôi khó, nóng, thiếu để ý tâm trạng vợ nên tạo khoảng trống vô hình, vợ cần sự chia sẻ thì đó là tâm lý bình thường của bất kỳ ai. Trước đây, tôi luôn đổ lỗi cho vợ nên mỗi khi nghĩ chuyện cũ, tôi hận và đau nhói. Giờ tôi biết lỗi thuộc về mình nên thấy nhẹ nhàng và xem như chuyện đó là thoáng qua. Tôi nhận ra thì vợ đã không còn ở bên. Tôi không trách vợ, thấy hối hận vì trước đây thiếu sự quan tâm sâu đến vợ, đặc biệt khi vợ đương đầu với tất cả để quay về với tôi mà tôi vẫn làm cô ấy đau.

    Không rõ vợ còn thương tôi không. Mỗi khi lo nghĩ việc vợ không tiếp tục với mình nữa là tôi mất ngủ triền miên. Tôi không lo vợ quen người khác mà chỉ lo cô ấy thờ ơ, chai sạn. Giả sử sau thời gian chờ đợi, vợ bảo dừng lại thì khi ấy tôi cũng lỡ cỡ vì đã 35 tuổi. Quan trọng hơn hết, tôi đợi bao lâu cũng được nhưng giờ cứ lấp lửng như thế này thật khó cho tôi. Phải làm sao đây?
     
  3. vanchuyenthanh Active Member
    vanchuyenthanh

    vanchuyenthanh Active Member

    Tham gia ngày:
    4/12/18
    Bài viết:
    2,151
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nam
    chuyển nhà trọn gói thành hưng Trước tiên, tôi nhận ra cái sai thuộc về mình. Tôi 34 tuổi, vợ 25 tuổi, chúng tôi cưới được hơn 3 năm, chưa muốn có con. Trong cuộc sống hôn nhân, nỗi buồn chất chứa trong lòng người phụ nữ mà đàn ông khó nhận ra. Khi cưới, vợ còn quá trẻ, mới ra trường, vợ tôi khá xinh, ngọt ngào, sáng. Thời gian chúng tôi tìm hiểu, yêu nhau rồi cưới chỉ trong vài tháng. Vợ tôi vô tư, hay vẽ lên những hoài bão, ước mơ, tình yêu, hôn nhân đẹp, ngọt ngào. Tuy nhiên bước vào cuộc sống hôn nhân thì có 80% niềm vui nhưng cũng có 20% nỗi buồn. Những niềm vui đó là cùng nhau đi chơi, xem phim, mua sắm, cùng làm việc nhà, kể cả những việc nhỏ nhất. Những nỗi buồn đó là mặc dù tôi lo toan, bao quát, quán xuyến hầu hết chuyện nhà cửa, lo từng miếng ăn giấc ngủ vì thương vợ rất nhiều. Tôi nghĩ rằng mình ra sức như thế, có nghị lực như vậy để xây dựng gia đình hạnh phúc. Tuy nhiên cái sai của tôi là hay nóng, hay la mắng làm cho vợ ít chia sẻ.

    Vợ nhiều lần nói muốn chia tay, không bị ràng buộc, muốn sống độc thân để thỏa sức vì không chuẩn bị trước cuộc sống gia đình (chỉ có 2 vợ chồng). Đến khi vợ có sự chia sẻ với đồng nghiệp, lâu ngày thành thói quen rồi kết nhau hồi nào không hay nhưng chưa vượt quá giới hạn (tôi không tiện nói ra vì sao tôi khẳng định như vậy). Để phát hiện và làm rõ, tôi đã dùng vũ lực với vợ, hành động thiếu suy nghĩ dẫn đến vợ tôi đau đớn tột độ cả thể xác lẫn tinh thần. Trong ngày hôm đó, nhà vợ đưa cô ấy về quê. Thời gian sau đó tôi có ra thăm.

    Sau một tháng, vợ chồng tôi đều đau đớn, hối hận, nhận ra lỗi lầm của cả hai nên quyết định hàn gắn. Khi vợ chuẩn bị vào lại Sài Gòn gặp tôi đã có sự giằng xé tột độ vì áp lực khủng khiếp, kể cả những cảnh báo của gia đình, cô ấy vẫn chấp nhận tất cả để về với tôi. Tôi thương vợ nên muốn cả hai gạt hết tất cả để bắt đầu cuộc sống mới. Chúng tôi đã hứa, cam kết rất nhiều, kể cả bằng văn bản. Tuy nhiên, chúng tôi không chuẩn bị đủ tâm lý và không lường trước khi mỗi người còn ôm một nỗi niềm, một trái tim rất nhạy cảm. Chúng tôi có hai lần cãi vã dữ dội mà người sai thuộc về tôi khi đay nghiến chuyện cũ, tôi cho rằng vợ quá thờ ơ với mình.

    Trước sự đau đớn, mất niềm tin, vợ tôi ra đi. Lúc đầu tôi nghĩ về quê nhưng sau đó biết vợ vẫn ở Sài Gòn, sống một mình theo ước nguyện bấy lâu nay. Tôi không biết vợ đi đâu, ở đâu. Tất nhiên, cơn bão khủng khiếp đã qua, tôi tin vợ đang chán nên chỉ muốn nguôi ngoai thôi chứ không muốn thỏa sức tìm kiếm đối tượng vì trái tim đã vỡ vụn. Tên kia cũng cao chạy xa bay, lo thoát thân và khẳng định chọn bạn gái sắp cưới. Vợ tôi đưa ra yêu cầu tạm xa nhau, có thể làm một năm để cả hai suy nghĩ lại, sau đó nếu còn nghĩ về nhau thì quay lại.

    Thời gian xa vợ khoảng một tuần, tôi tìm hiểu rất nhiều thứ, đi chùa cầu an. Tôi phát hiện mình đã sai trong quá trình sinh sống. Tính tôi khó, nóng, thiếu để ý tâm trạng vợ nên tạo khoảng trống vô hình, vợ cần sự chia sẻ thì đó là tâm lý bình thường của bất kỳ ai. Trước đây, tôi luôn đổ lỗi cho vợ nên mỗi khi nghĩ chuyện cũ, tôi hận và đau nhói. Giờ tôi biết lỗi thuộc về mình nên thấy nhẹ nhàng và xem như chuyện đó là thoáng qua. Tôi nhận ra thì vợ đã không còn ở bên. Tôi không trách vợ, thấy hối hận vì trước đây thiếu sự quan tâm sâu đến vợ, đặc biệt khi vợ đương đầu với tất cả để quay về với tôi mà tôi vẫn làm cô ấy đau.

    Không rõ vợ còn thương tôi không. Mỗi khi lo nghĩ việc vợ không tiếp tục với mình nữa là tôi mất ngủ triền miên. Tôi không lo vợ quen người khác mà chỉ lo cô ấy thờ ơ, chai sạn. Giả sử sau thời gian chờ đợi, vợ bảo dừng lại thì khi ấy tôi cũng lỡ cỡ vì đã 35 tuổi. Quan trọng hơn hết, tôi đợi bao lâu cũng được nhưng giờ cứ lấp lửng như thế này thật khó cho tôi. Phải làm sao đây?
     
  4. vanchuyenthanh Active Member
    vanchuyenthanh

    vanchuyenthanh Active Member

    Tham gia ngày:
    4/12/18
    Bài viết:
    2,151
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nam
    chuyển nhà trọn gói thành hưng Trước tiên, tôi nhận ra cái sai thuộc về mình. Tôi 34 tuổi, vợ 25 tuổi, chúng tôi cưới được hơn 3 năm, chưa muốn có con. Trong cuộc sống hôn nhân, nỗi buồn chất chứa trong lòng người phụ nữ mà đàn ông khó nhận ra. Khi cưới, vợ còn quá trẻ, mới ra trường, vợ tôi khá xinh, ngọt ngào, sáng. Thời gian chúng tôi tìm hiểu, yêu nhau rồi cưới chỉ trong vài tháng. Vợ tôi vô tư, hay vẽ lên những hoài bão, ước mơ, tình yêu, hôn nhân đẹp, ngọt ngào. Tuy nhiên bước vào cuộc sống hôn nhân thì có 80% niềm vui nhưng cũng có 20% nỗi buồn. Những niềm vui đó là cùng nhau đi chơi, xem phim, mua sắm, cùng làm việc nhà, kể cả những việc nhỏ nhất. Những nỗi buồn đó là mặc dù tôi lo toan, bao quát, quán xuyến hầu hết chuyện nhà cửa, lo từng miếng ăn giấc ngủ vì thương vợ rất nhiều. Tôi nghĩ rằng mình ra sức như thế, có nghị lực như vậy để xây dựng gia đình hạnh phúc. Tuy nhiên cái sai của tôi là hay nóng, hay la mắng làm cho vợ ít chia sẻ.

    Vợ nhiều lần nói muốn chia tay, không bị ràng buộc, muốn sống độc thân để thỏa sức vì không chuẩn bị trước cuộc sống gia đình (chỉ có 2 vợ chồng). Đến khi vợ có sự chia sẻ với đồng nghiệp, lâu ngày thành thói quen rồi kết nhau hồi nào không hay nhưng chưa vượt quá giới hạn (tôi không tiện nói ra vì sao tôi khẳng định như vậy). Để phát hiện và làm rõ, tôi đã dùng vũ lực với vợ, hành động thiếu suy nghĩ dẫn đến vợ tôi đau đớn tột độ cả thể xác lẫn tinh thần. Trong ngày hôm đó, nhà vợ đưa cô ấy về quê. Thời gian sau đó tôi có ra thăm.

    Sau một tháng, vợ chồng tôi đều đau đớn, hối hận, nhận ra lỗi lầm của cả hai nên quyết định hàn gắn. Khi vợ chuẩn bị vào lại Sài Gòn gặp tôi đã có sự giằng xé tột độ vì áp lực khủng khiếp, kể cả những cảnh báo của gia đình, cô ấy vẫn chấp nhận tất cả để về với tôi. Tôi thương vợ nên muốn cả hai gạt hết tất cả để bắt đầu cuộc sống mới. Chúng tôi đã hứa, cam kết rất nhiều, kể cả bằng văn bản. Tuy nhiên, chúng tôi không chuẩn bị đủ tâm lý và không lường trước khi mỗi người còn ôm một nỗi niềm, một trái tim rất nhạy cảm. Chúng tôi có hai lần cãi vã dữ dội mà người sai thuộc về tôi khi đay nghiến chuyện cũ, tôi cho rằng vợ quá thờ ơ với mình.

    Trước sự đau đớn, mất niềm tin, vợ tôi ra đi. Lúc đầu tôi nghĩ về quê nhưng sau đó biết vợ vẫn ở Sài Gòn, sống một mình theo ước nguyện bấy lâu nay. Tôi không biết vợ đi đâu, ở đâu. Tất nhiên, cơn bão khủng khiếp đã qua, tôi tin vợ đang chán nên chỉ muốn nguôi ngoai thôi chứ không muốn thỏa sức tìm kiếm đối tượng vì trái tim đã vỡ vụn. Tên kia cũng cao chạy xa bay, lo thoát thân và khẳng định chọn bạn gái sắp cưới. Vợ tôi đưa ra yêu cầu tạm xa nhau, có thể làm một năm để cả hai suy nghĩ lại, sau đó nếu còn nghĩ về nhau thì quay lại.

    Thời gian xa vợ khoảng một tuần, tôi tìm hiểu rất nhiều thứ, đi chùa cầu an. Tôi phát hiện mình đã sai trong quá trình sinh sống. Tính tôi khó, nóng, thiếu để ý tâm trạng vợ nên tạo khoảng trống vô hình, vợ cần sự chia sẻ thì đó là tâm lý bình thường của bất kỳ ai. Trước đây, tôi luôn đổ lỗi cho vợ nên mỗi khi nghĩ chuyện cũ, tôi hận và đau nhói. Giờ tôi biết lỗi thuộc về mình nên thấy nhẹ nhàng và xem như chuyện đó là thoáng qua. Tôi nhận ra thì vợ đã không còn ở bên. Tôi không trách vợ, thấy hối hận vì trước đây thiếu sự quan tâm sâu đến vợ, đặc biệt khi vợ đương đầu với tất cả để quay về với tôi mà tôi vẫn làm cô ấy đau.

    Không rõ vợ còn thương tôi không. Mỗi khi lo nghĩ việc vợ không tiếp tục với mình nữa là tôi mất ngủ triền miên. Tôi không lo vợ quen người khác mà chỉ lo cô ấy thờ ơ, chai sạn. Giả sử sau thời gian chờ đợi, vợ bảo dừng lại thì khi ấy tôi cũng lỡ cỡ vì đã 35 tuổi. Quan trọng hơn hết, tôi đợi bao lâu cũng được nhưng giờ cứ lấp lửng như thế này thật khó cho tôi. Phải làm sao đây?
     
  5. vanchuyenthanh Active Member
    vanchuyenthanh

    vanchuyenthanh Active Member

    Tham gia ngày:
    4/12/18
    Bài viết:
    2,151
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nam
    chuyển nhà trọn gói thành hưng Trước tiên, tôi nhận ra cái sai thuộc về mình. Tôi 34 tuổi, vợ 25 tuổi, chúng tôi cưới được hơn 3 năm, chưa muốn có con. Trong cuộc sống hôn nhân, nỗi buồn chất chứa trong lòng người phụ nữ mà đàn ông khó nhận ra. Khi cưới, vợ còn quá trẻ, mới ra trường, vợ tôi khá xinh, ngọt ngào, sáng. Thời gian chúng tôi tìm hiểu, yêu nhau rồi cưới chỉ trong vài tháng. Vợ tôi vô tư, hay vẽ lên những hoài bão, ước mơ, tình yêu, hôn nhân đẹp, ngọt ngào. Tuy nhiên bước vào cuộc sống hôn nhân thì có 80% niềm vui nhưng cũng có 20% nỗi buồn. Những niềm vui đó là cùng nhau đi chơi, xem phim, mua sắm, cùng làm việc nhà, kể cả những việc nhỏ nhất. Những nỗi buồn đó là mặc dù tôi lo toan, bao quát, quán xuyến hầu hết chuyện nhà cửa, lo từng miếng ăn giấc ngủ vì thương vợ rất nhiều. Tôi nghĩ rằng mình ra sức như thế, có nghị lực như vậy để xây dựng gia đình hạnh phúc. Tuy nhiên cái sai của tôi là hay nóng, hay la mắng làm cho vợ ít chia sẻ.

    Vợ nhiều lần nói muốn chia tay, không bị ràng buộc, muốn sống độc thân để thỏa sức vì không chuẩn bị trước cuộc sống gia đình (chỉ có 2 vợ chồng). Đến khi vợ có sự chia sẻ với đồng nghiệp, lâu ngày thành thói quen rồi kết nhau hồi nào không hay nhưng chưa vượt quá giới hạn (tôi không tiện nói ra vì sao tôi khẳng định như vậy). Để phát hiện và làm rõ, tôi đã dùng vũ lực với vợ, hành động thiếu suy nghĩ dẫn đến vợ tôi đau đớn tột độ cả thể xác lẫn tinh thần. Trong ngày hôm đó, nhà vợ đưa cô ấy về quê. Thời gian sau đó tôi có ra thăm.

    Sau một tháng, vợ chồng tôi đều đau đớn, hối hận, nhận ra lỗi lầm của cả hai nên quyết định hàn gắn. Khi vợ chuẩn bị vào lại Sài Gòn gặp tôi đã có sự giằng xé tột độ vì áp lực khủng khiếp, kể cả những cảnh báo của gia đình, cô ấy vẫn chấp nhận tất cả để về với tôi. Tôi thương vợ nên muốn cả hai gạt hết tất cả để bắt đầu cuộc sống mới. Chúng tôi đã hứa, cam kết rất nhiều, kể cả bằng văn bản. Tuy nhiên, chúng tôi không chuẩn bị đủ tâm lý và không lường trước khi mỗi người còn ôm một nỗi niềm, một trái tim rất nhạy cảm. Chúng tôi có hai lần cãi vã dữ dội mà người sai thuộc về tôi khi đay nghiến chuyện cũ, tôi cho rằng vợ quá thờ ơ với mình.

    Trước sự đau đớn, mất niềm tin, vợ tôi ra đi. Lúc đầu tôi nghĩ về quê nhưng sau đó biết vợ vẫn ở Sài Gòn, sống một mình theo ước nguyện bấy lâu nay. Tôi không biết vợ đi đâu, ở đâu. Tất nhiên, cơn bão khủng khiếp đã qua, tôi tin vợ đang chán nên chỉ muốn nguôi ngoai thôi chứ không muốn thỏa sức tìm kiếm đối tượng vì trái tim đã vỡ vụn. Tên kia cũng cao chạy xa bay, lo thoát thân và khẳng định chọn bạn gái sắp cưới. Vợ tôi đưa ra yêu cầu tạm xa nhau, có thể làm một năm để cả hai suy nghĩ lại, sau đó nếu còn nghĩ về nhau thì quay lại.

    Thời gian xa vợ khoảng một tuần, tôi tìm hiểu rất nhiều thứ, đi chùa cầu an. Tôi phát hiện mình đã sai trong quá trình sinh sống. Tính tôi khó, nóng, thiếu để ý tâm trạng vợ nên tạo khoảng trống vô hình, vợ cần sự chia sẻ thì đó là tâm lý bình thường của bất kỳ ai. Trước đây, tôi luôn đổ lỗi cho vợ nên mỗi khi nghĩ chuyện cũ, tôi hận và đau nhói. Giờ tôi biết lỗi thuộc về mình nên thấy nhẹ nhàng và xem như chuyện đó là thoáng qua. Tôi nhận ra thì vợ đã không còn ở bên. Tôi không trách vợ, thấy hối hận vì trước đây thiếu sự quan tâm sâu đến vợ, đặc biệt khi vợ đương đầu với tất cả để quay về với tôi mà tôi vẫn làm cô ấy đau.

    Không rõ vợ còn thương tôi không. Mỗi khi lo nghĩ việc vợ không tiếp tục với mình nữa là tôi mất ngủ triền miên. Tôi không lo vợ quen người khác mà chỉ lo cô ấy thờ ơ, chai sạn. Giả sử sau thời gian chờ đợi, vợ bảo dừng lại thì khi ấy tôi cũng lỡ cỡ vì đã 35 tuổi. Quan trọng hơn hết, tôi đợi bao lâu cũng được nhưng giờ cứ lấp lửng như thế này thật khó cho tôi. Phải làm sao đây?
     

Chi sẻ trang này