1. Cho thuê ô tô tự lái Đà Lạt - 02633 519 539
    Dismiss Notice
Dismiss Notice

đăng tin việc làm miễn phí: Group việc làm xem


Đà Lạt chuyển nhà thành hưng hà nội Tôi là cô gái ở tỉnh lẻ gần -13/2

Thảo luận trong 'Việc Làm Đà Lạt' bắt đầu bởi nguyenthihanoimoi, 13/2/19.

  1. nguyenthihanoimoi Active Member
    nguyenthihanoimoi

    nguyenthihanoimoi Active Member

    Tham gia ngày:
    20/1/19
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nữ
    chuyển nhà thành hưng hà nội Tôi là cô gái ở tỉnh lẻ gần Hà Nội, làm việc văn phòng, công việc ổn định, nhan sắc khá, biết cách ăn nói. Tôi quen và quyết tâm cưới anh, người hơn tôi 18 tuổi, từng có một đời vợ và con riêng. Anh làm trong cơ quan nhà nước ở Hà Nội, có vị trí nhất định. Tôi đến với chồng sau khi vượt qua nhiều rào cản, không ngại điều tiếng và rất thật lòng. Bố mẹ tôi chia tay nên tôi hiểu cảnh này như thế nào, cũng từ đó hiểu và thương anh, đồng cảm với các con anh. Anh là người đàn ông điềm đạm, không phô trương dù đôi khi còn mải mê bia rượu với bạn bè. Tựu chung lại, sau vài năm sống chung, anh là người đàn ông biết chăm lo cho gia đình, sống có trách nhiệm.

    Cuộc sống những tưởng cứ trôi qua bình yên thì hiện tại chúng tôi gặp một vấn đề: Thời kỳ yêu nhau, chúng tôi có nói chuyện con cái. Anh có hai con riêng rồi, chúng tôi cưới thì tôi chỉ được sinh thêm một con nữa thôi, nếu tôi sinh hai con là anh bị kỷ luật, ảnh hưởng đến sự nghiệp. Khi đó tôi suy nghĩ và nói muốn sinh hai con, nếu anh tìm được cách nào đó thì chúng ta tiếp tục, không thì dừng lại, lúc đó tình cảm cũng chưa quá sâu sắc. Anh đã suy nghĩ và nói không muốn mất tôi, sẽ tìm cách. Anh còn nói với bạn trước mặt tôi là gia đình quan trọng với anh lắm. Tôi tin và cưới anh.

    Sau khi đẻ con một thời gian, tôi thấy gia đình anh có nói đến chuyện chỉ nên đẻ thế thôi. Tôi thấy tự ái, nói lại với anh chuyện ngày trước, anh bảo cho thêm thời gian anh sẽ tính. Con tôi giờ gần 3 tuổi, thời điểm thích hợp cho chuyện sinh tiếp thì anh nói ngại, có tuổi rồi, không có cách nào để không ảnh hưởng đến sự nghiệp. Tôi sốc, như bị tạt gáo nước lạnh, sau khi bình tĩnh hơn chúng tôi đã nói chuyện. Tôi đưa ra các phương án như: giấu chuyện sinh đẻ, cho làm con nuôi, khai sinh không có tên cha. Anh nói sự nghiệp gần đây gặp nhiều vấn đề, cơ quan khó khăn hơn, sáp nhập, đấu đá, nếu có một lá đơn gửi lên là có thể mất tất cả, mọi cách tôi nói đều có rủi ro trong khi anh đang là trụ cột của gia đình. Sự nghiệp là thứ anh phấn đấu từ trẻ, giờ có tuổi rồi, bắt đầu lại rất khó và anh không làm được.

    Anh đang là trụ cột của gia đình, tôi sau khi cưới chuyển công tác xuống Hà Nội thì chửa đẻ và nghỉ việc, chăm con; sau đó vừa chăm con vừa làm việc tự do, chưa ổn định. Tuy nhiên nếu đẻ thêm thì anh vẫn có thể lo đủ, thêm việc tôi sẽ đi làm. Hai con riêng của anh, một cháu ở với mẹ, tôi nghĩ kinh tế không phải là vấn đề. Tôi thấy chỉ là anh không muốn tôi sinh thêm, không quyết tâm tìm cách vì anh đã có đủ con rồi, chắc chắn những năm qua anh nói vậy chỉ là "kế hoãn binh".

    Chúng tôi mâu thuẫn nhau về việc này, chưa tìm ra được giải pháp, gia đình cũng đứng về phía anh, gia đình tôi đương nhiên đứng về phía tôi, mẹ tôi cũng suy nghĩ nhiều và rất buồn vì việc này. Tôi vô cùng buồn bã, thất vọng, cảm giác như bị anh lừa dối, nếu biết sự việc như hôm nay chưa chắc tôi đã chấp nhận cưới anh. Những người phụ nữ khác sinh hai con là chuyện hầu như nằm trong kế hoạch, gia đình người ta còn giục sinh thêm nữa, đằng này tôi...

    Có lần thấy đứa bạn thân kể là mẹ chồng giục sinh thêm mà tôi chạnh lòng. Tôi sinh ra chỉ có một mình, trải qua những ngày tháng ấy đã rất buồn và muốn có anh em, giờ đến lượt con tôi. Mặc dù con tôi có anh chị cùng cha khác mẹ, chúng cũng quý con tôi, nhưng đâu phải con do tôi sinh ra. Chúng không chịu sự giáo dục của tôi, dù có yêu quý nhau đến như thế nào thì cũng không phải con mình đẻ ra. Với lại tôi tức giận nhất là cảm giác bị lừa dối, tôi đã quá tin tưởng anh ngày đó, ngây thơ tin anh sẽ nghĩ cách, cũng nghĩ rằng việc này có cách xử lý được. Giờ đây tôi phải làm sao?

    Khi tôi giận lên đã nghĩ đến chuyện ly dị, cũng chuẩn bị hết các phương án cho cuộc đời. Nếu chia tay anh tôi có khả năng tự nuôi con được, nhưng đó là điều không mong muốn. Ngoài việc này thì anh tốt với tôi, có giúp đỡ gia đình tôi khi gặp khó khăn. Tôi không muốn con mình lâm vào cảnh cha mẹ ly dị, nhưng nếu tiếp tục sống với chồng liệu tôi có vui vẻ không khi bạn bè và nhiều người nghĩ tôi sẽ sinh tiếp, ai gặp cũng hỏi. Sự thiệt thòi này tôi sợ mình không vượt qua được. Bỏ anh thì không nỡ, mà sống cùng thì lại suy nghĩ, buồn phiền, chưa thể chấp nhận. Xin hãy cho tôi lời khuyên.
     

Chi sẻ trang này