chuyển nhà thành hưng hà nội Tôi là tác giả bài: "Nghe lời ba mẹ không nghi ngờ vợ, tôi bị em phản bội đau đớn". Trước hết, xin gửi lời cảm ơn ban biên tập, chuyên gia và quý độc giả đã chia sẻ, giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian khó khăn này. Những lời khuyên, lời tư vấn và động viên chân thành đó rất quý giá với tôi, giúp tôi qua chuyện này. Xin nói thêm đôi lời để mọi người được rõ. Tôi và vợ cùng 25 tuổi, kết hôn được 6 tháng và chưa có em bé. Chúng tôi đều là thạc sĩ cùng ngành (học chung từ đại học lên cao học, sau khi tốt nghiệp cao học thì quyết định đi đến hôn nhân). Tôi và vợ yêu nhau, kết hôn vì sự chân thành và giản dị. Tuy bằng tuổi nhưng tôi chững chạc hơn vợ. Tôi có nói vợ hiền và ngoan ngoãn khi quen tôi là vì vợ muốn thay đổi để hợp với mối quan hệ giữa chúng tôi. Vợ cảm thấy thích con người của cô ấy sau khi quen với tôi và mong muốn tôi tiếp tục giúp vợ hoàn thiện hơn, sống thêm yêu đời. Hoàn cảnh gia đình vợ gặp rất nhiều khó khăn cả tình thương lẫn kinh tế. Vợ không được ở cùng mẹ từ khi một tuổi. Vợ ở với ba từ nhỏ nên khá thiếu tình thương gia đình. Trước khi cưới, ba mẹ dặn dò tôi rất kỹ lưỡng về cách làm một người chồng tốt, phải biết yêu thương vợ và bù đắp những điều mà vợ đã không có trong suốt quãng đời trước đó. Vì vậy từ khi em về nhà, mọi người đều quý em, xem em như ruột thịt, bởi em là người tốt, hiền hậu và lễ phép. Không phải gia đình tôi bắt em như vậy mà là thời gian trước hôn nhân em đã như vậy, mong muốn được là thành viên trong gia đình nhỏ của tôi. Ba mẹ tôi là cán bộ viên chức nên suy nghĩ thoáng và hiểu con cái. Lúc vợ chồng xảy ra biến cố lớn, tôi lớn tiếng với vợ trong đêm định mệnh đó khiến ba mẹ giật mình tỉnh giấc. Sáng hôm sau ba mẹ gọi hai đứa lại hỏi chuyện, biết vợ tôi có nhắn tin cho người khác vì tôi không muốn nói những việc còn lại, điều đó sẽ khiến ba mẹ đau lòng. Ba mẹ khuyên hai đứa làm lành, khuyên vợ nên cố gắng xây dựng lại với tôi. Giây phút tôi đau lòng nhất là ba xin tôi tha thứ cho vợ. Ba là người có địa vị xã hội khá lớn, chưa từng xin ai bao giờ, thế mà lần này lại xin tôi, tôi đã khóc. Về việc tôi sử dụng từ "dạy" khiến anh chị hiểu lầm. Trước đây vợ làm mất một món quà tôi tặng, vợ rất buồn vì biết đó là tiền tôi dành cả tháng lương đầu tiên để mua, rất ý nghĩa với cả hai. Tôi không trách vợ nửa lời mà khuyên em đừng buồn, tôi có nói "Sau này lỡ có chuyện gì, em cứ thành thật với anh, anh hứa sẽ tha thứ tất cả". Còn việc vợ xin về nhà ngoại hay đi chơi đàn hát là vợ tôn trọng tôi nên nói, chứ không phải xin phép như kiểu mệnh lệnh phải tuân theo. Trong lúc bối rối nên tôi đã dùng từ chưa đúng khiến anh chị hiểu lầm. Tôi thấy mình cũng có phần gia trưởng, dù muốn tốt cho vợ nhưng có thể khiến em mệt mỏi. Tôi sẽ thay đổi bản thân trước, cởi mở và bao dung hơn nữa để em có thể tự tin làm lại từ đầu. Những ngày xảy ra biến cố, vợ chồng không nói năng gì với nhau, chỉ đi với nhau để bố mẹ yên lòng. Tôi mất ăn mất ngủ, tinh thần và sức khoẻ xuống dốc, xin cơ quan nghỉ một tuần. Tôi đi đây đó một mình và ngẫm nghĩ, sau khi đăng bài trên VnExpress và được mọi người tư vấn, tôi thấy thanh thản nhiều hơn. Noel vừa qua, vợ tổ chức một buổi tiệc với nến và hoa cùng tôi ăn tối. Trong cả buổi ăn chúng tôi rất ít nói, cuối buổi em đã nói ra những lời chân thành nhất và mong tôi tha thứ để em bù đắp mọi lỗi lầm. Sau buổi tối đó tôi cũng nhìn nhận lại rất nhiều điều, trong đó tự đặt mình sau tất cả, tự phán xét bản thân và xây dựng lại giá trị sống của mình. Tôi nghĩ vợ không phải người xấu, chỉ làm việc sai. Tuy không hoàn toàn trút bỏ hết nhưng tôi đã thách thức bản thân đến cực đại và dường như đã vượt qua. Tôi cũng không biết chắc tương lai sẽ như thế nào nhưng nghĩ mình đã cố gắng hết sức. Nếu cuộc đời cố tình trêu đùa mình thêm lần nữa, tôi sẽ vẫn thanh thản đón nhận. Tôi biết câu chuyện của mình có phần hư cấu nhưng đây là câu chuyện thật của tôi. Lúc viết những dòng này tôi vẫn không tin mình đã làm được. Tôi vốn dĩ không tin những điều kỳ diệu, ấy mà mọi thứ đã xảy ra như vậy. Tôi không biết khuyên những anh chị rơi vào trường hợp giống tôi như thế nào vì mỗi nhà mỗi cảnh, mong rằng đừng ai phải rơi vào hoàn cảnh như tôi. Chúc mọi người sẽ hạnh phúc, thanh thản với những lựa chọn của mình.
chuyển nhà trọn gói thành hưng Trước tiên, tôi nhận ra cái sai thuộc về mình. Tôi 34 tuổi, vợ 25 tuổi, chúng tôi cưới được hơn 3 năm, chưa muốn có con. Trong cuộc sống hôn nhân, nỗi buồn chất chứa trong lòng người phụ nữ mà đàn ông khó nhận ra. Khi cưới, vợ còn quá trẻ, mới ra trường, vợ tôi khá xinh, ngọt ngào, sáng. Thời gian chúng tôi tìm hiểu, yêu nhau rồi cưới chỉ trong vài tháng. Vợ tôi vô tư, hay vẽ lên những hoài bão, ước mơ, tình yêu, hôn nhân đẹp, ngọt ngào. Tuy nhiên bước vào cuộc sống hôn nhân thì có 80% niềm vui nhưng cũng có 20% nỗi buồn. Những niềm vui đó là cùng nhau đi chơi, xem phim, mua sắm, cùng làm việc nhà, kể cả những việc nhỏ nhất. Những nỗi buồn đó là mặc dù tôi lo toan, bao quát, quán xuyến hầu hết chuyện nhà cửa, lo từng miếng ăn giấc ngủ vì thương vợ rất nhiều. Tôi nghĩ rằng mình ra sức như thế, có nghị lực như vậy để xây dựng gia đình hạnh phúc. Tuy nhiên cái sai của tôi là hay nóng, hay la mắng làm cho vợ ít chia sẻ. Vợ nhiều lần nói muốn chia tay, không bị ràng buộc, muốn sống độc thân để thỏa sức vì không chuẩn bị trước cuộc sống gia đình (chỉ có 2 vợ chồng). Đến khi vợ có sự chia sẻ với đồng nghiệp, lâu ngày thành thói quen rồi kết nhau hồi nào không hay nhưng chưa vượt quá giới hạn (tôi không tiện nói ra vì sao tôi khẳng định như vậy). Để phát hiện và làm rõ, tôi đã dùng vũ lực với vợ, hành động thiếu suy nghĩ dẫn đến vợ tôi đau đớn tột độ cả thể xác lẫn tinh thần. Trong ngày hôm đó, nhà vợ đưa cô ấy về quê. Thời gian sau đó tôi có ra thăm. Sau một tháng, vợ chồng tôi đều đau đớn, hối hận, nhận ra lỗi lầm của cả hai nên quyết định hàn gắn. Khi vợ chuẩn bị vào lại Sài Gòn gặp tôi đã có sự giằng xé tột độ vì áp lực khủng khiếp, kể cả những cảnh báo của gia đình, cô ấy vẫn chấp nhận tất cả để về với tôi. Tôi thương vợ nên muốn cả hai gạt hết tất cả để bắt đầu cuộc sống mới. Chúng tôi đã hứa, cam kết rất nhiều, kể cả bằng văn bản. Tuy nhiên, chúng tôi không chuẩn bị đủ tâm lý và không lường trước khi mỗi người còn ôm một nỗi niềm, một trái tim rất nhạy cảm. Chúng tôi có hai lần cãi vã dữ dội mà người sai thuộc về tôi khi đay nghiến chuyện cũ, tôi cho rằng vợ quá thờ ơ với mình. Trước sự đau đớn, mất niềm tin, vợ tôi ra đi. Lúc đầu tôi nghĩ về quê nhưng sau đó biết vợ vẫn ở Sài Gòn, sống một mình theo ước nguyện bấy lâu nay. Tôi không biết vợ đi đâu, ở đâu. Tất nhiên, cơn bão khủng khiếp đã qua, tôi tin vợ đang chán nên chỉ muốn nguôi ngoai thôi chứ không muốn thỏa sức tìm kiếm đối tượng vì trái tim đã vỡ vụn. Tên kia cũng cao chạy xa bay, lo thoát thân và khẳng định chọn bạn gái sắp cưới. Vợ tôi đưa ra yêu cầu tạm xa nhau, có thể làm một năm để cả hai suy nghĩ lại, sau đó nếu còn nghĩ về nhau thì quay lại. Thời gian xa vợ khoảng một tuần, tôi tìm hiểu rất nhiều thứ, đi chùa cầu an. Tôi phát hiện mình đã sai trong quá trình sinh sống. Tính tôi khó, nóng, thiếu để ý tâm trạng vợ nên tạo khoảng trống vô hình, vợ cần sự chia sẻ thì đó là tâm lý bình thường của bất kỳ ai. Trước đây, tôi luôn đổ lỗi cho vợ nên mỗi khi nghĩ chuyện cũ, tôi hận và đau nhói. Giờ tôi biết lỗi thuộc về mình nên thấy nhẹ nhàng và xem như chuyện đó là thoáng qua. Tôi nhận ra thì vợ đã không còn ở bên. Tôi không trách vợ, thấy hối hận vì trước đây thiếu sự quan tâm sâu đến vợ, đặc biệt khi vợ đương đầu với tất cả để quay về với tôi mà tôi vẫn làm cô ấy đau. Không rõ vợ còn thương tôi không. Mỗi khi lo nghĩ việc vợ không tiếp tục với mình nữa là tôi mất ngủ triền miên. Tôi không lo vợ quen người khác mà chỉ lo cô ấy thờ ơ, chai sạn. Giả sử sau thời gian chờ đợi, vợ bảo dừng lại thì khi ấy tôi cũng lỡ cỡ vì đã 35 tuổi. Quan trọng hơn hết, tôi đợi bao lâu cũng được nhưng giờ cứ lấp lửng như thế này thật khó cho tôi. Phải làm sao đây?
chuyển nhà thành hưng hà nội Cuộc đời tôi lật sang một trang mới và tôi quyết tâm luôn tạo "viết" nên những điều tốt đẹp nhất có thể. Tôi đang tận hưởng cuộc hôn nhân lần hai với rất nhiều khám phá thú vị. Tình yêu khiến tôi thấy mình như người con gái mới vào đời. Ca sĩ Ngọc Anh 3A. - Chị và chồng ngoại quốc trải qua cung bậc tình cảm ra sao từ lúc yêu nhau đến khi về chung một nhà? - Đôi khi ngồi nói chuyện, cả hai tự bảo sao đến với nhau nhanh, gọn, nhẹ như thế, chưa đến một năm đã cưới. Tuổi của chúng tôi không còn quá trẻ nên thấy cảm xúc đủ mãnh liệt là tiến thật nhanh. Tôi và chồng đều muốn tìm bến đỗ an toàn và bền vững nên có vẻ rất mạnh dạn ngay từ đầu. Tuổi này không còn e ấp, rào trước đón sau nữa nên chúng tôi khá thẳng thắn và rõ ràng khi hẹn hò. Mỗi ngày, cảm xúc của chúng tôi được nuôi dưỡng bằng tình yêu nên mối quan hệ càng lúc càng đậm đà và ý nghĩa hơn. - Điều gì ở chồng Tây khiến chị tìm lại được tình yêu sau hôn nhân đổ vỡ? - Anh ấy là người rất có trách nhiệm, dạy tôi nhiều về lối sống thực tế, tự do của nước Mỹ nhưng không hề khô khan. Anh ngọt ngào hơn đường và mật ong. Nếu không có sự lãng mạn của anh thì chẳng ai có thể cứu tâm hồn tôi. Ở tuổi này tôi cần tình hơn tiền bởi bao năm nay tôi đều tự lập trong cuộc sống bằng công việc ca hát. Tôi cần có một tình cảm đủ ướt át, mặn nồng, cứu được tôi khỏi đau buồn đổ vỡ hôn nhân ở quá khứ. Anh là người chủ động tỏ tình. Tôi như con cá mắc cạn bị cắn câu. Tôi chỉ nghĩ đến việc ra khỏi vũng nước cạn rồi mọi việc tính tiếp. Ở lứa tuổi tứ tuần như tôi để quen một người lạ là cực khó và đầy nghi ngờ. May sao nụ hôn đầu tiên vẫn là điều cả hai hay nhớ và nhắc đến một cách đầy tình tứ. - Vợ chồng chị từng trải qua khó khăn để đến với nhau? - Khó khăn nhất chúng tôi từng trải qua là rào cản về ngôn ngữ và văn hóa sống. Tuy nhiên, điều này đồng thời cũng rất thú vị bởi chúng khiến cả hai luôn có cảm giác được khám phá nhau cho đến hết đời. Tôi và anh đều là cuộc hôn nhân thứ hai của nhau nên tự nhủ lòng tuyệt đối không có lần thứ ba, như vậy là thất bại cả đời người. Cả hai vun đắp và chăm sóc cho nhau hết lòng. Đôi khi tôi và chồng Tây gặp phải sự bất đồng nhưng sự tôn trọng giúp xóa nhanh mọi khó khăn. Chúng tôi và con trai luôn nắm tay nhau ở nhà thờ vào mỗi sáng chủ nhật để cầu nguyện cho một cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Tôi nghĩ sau một sự đổ vỡ thì những gì đang được xây dựng lại càng nên được chăm chút hơn và trân trọng hơn. Quỹ thời gian của tôi và chồng Tây không còn nhiều nên sống hết mình vẫn là phương châm mà tôi chạm đến hạnh phúc. - Mối quan hệ của chồng và con riêng của chị ra sao? - Tôi quá may mắn khi gặp được người chồng sau luôn chăm sóc con thay tôi. Anh và cháu khá hợp nhau nên tôi thường bị cho ra rìa. Sự chăm sóc tỉ mỉ, có tính thần trách nhiệm của anh chiếm được tình cảm hai mẹ con tôi cũng như ông bà ngoại. Giữa tháng 1 tôi về nước tổ chức mini show tại một phòng trà ở TP HCM sau hai năm vắng bóng. Tôi rủ chồng Tây theo cùng. Lần nào về Việt Nam, anh ấy cũng đưa tôi và cháu ghé thăm mẹ chồng cũ - Nghệ sĩ Nhân dân Tường Vi.
chuyển nhà trọn gói thành hưng Tôi 28 tuổi, vợ bằng tuổi, chúng tôi lấy nhau được 5 năm và đã có một bé gái. Cả hai cùng xã, tôi học cùng em từ lớp 2 cho đến khi hai đứa thi đại học. Em nói thích tôi và chúng tôi gửi thư cho nhau sau mỗi ngày đi học về. Trong thời gian còn trên ghế nhà trường, chúng tôi nhiều lần bị gia đình ngăn cấm vì sợ ảnh hưởng đến việc học tập, chẳng ai biết chúng tôi đã đi quá giới hạn, chỉ nghĩ tình yêu nhắng nhít trẻ con. Rồi cả hai cùng đỗ đại học, lên Hà Nội quấn quýt nhau như đôi sam. Em học cao đẳng và ra trường trước tôi một năm, bố mẹ ly hôn từ khi em còn nhỏ, em ở với ông bà nội. Tôi hiểu, thương em, muốn làm tất cả vì em, còn em không muốn rời tôi dù chỉ nửa bước. Mỗi lần gặp tôi, ở bên tôi là em lại khóc vì chuyện gia đình. Tôi muốn em có cuộc sống mới, gia đình mới nên cưới em khi còn là sinh viên năm thứ ba, lúc đó việc làm chưa có, còn ăn bám bố mẹ, con tôi lại sắp chào đời. Áp lực kinh tế khiến tôi bỏ học và dấn thân vào con đường cờ bạc lô đề để rồi gia đình vỡ nợ, em ở nhà chăm con, còn tôi đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Tôi càng yêu và thương em nhiều hơn. 2 năm trôi qua, vợ con tôi chẳng thiếu thốn gì, rồi em muốn sang cùng tôi, vợ chồng cùng làm kinh tế vài năm, kiếm ít vốn rồi về nước làm gì thì làm. Tôi lúc đầu không đồng ý, sợ em sang làm sẽ mệt, từ bé đến giờ em chưa phải làm công việc gì cả. Em cứ nài nỉ làm tôi đồng ý. Sau khi em sang, mỗi tháng chúng tôi cũng chỉ gặp nhau được một lần vì khoảng cách địa lý của vợ chồng khá xa, mọi chuyện diễn ra bình thường, chúng tôi vẫn quan tâm và nói chuyện với nhau hàng ngày. 2 năm tiếp theo, công ty tôi đang làm bị phá sản, tôi phải về nước. Tôi qua chơi và hỏi thăm gia đình, họ hàng mới biết dịp vừa rồi vợ về nước (tôi không về cùng) có dắt theo một người bạn thân là con trai, người đó cùng làm việc ở nước ngoài. Tôi nhớ lại một chuyện, tối hôm đầu tiên em đáp máy bay xuống, em nói với tôi không về nhà vội, muốn đi chơi với bạn bè đã. Tôi đồng ý với kế hoạch đó của em. Tôi yêu em 12 năm nên tin tưởng em và mỗi khi em đi đâu làm gì tôi đều ủng hộ, để em có cuộc sống thật thoải mái và vui vẻ, không gượng ép, gò bó. Sau một thời gian tôi ở nhà tìm hiểu thì biết vợ thường xuyên gọi điện cho gã thanh niên kia, người đó đã về nước một thời gian, vợ tôi vẫn ở nước ngoài, họ xưng hô "anh em" dù vợ tôi hơn 4 tuổi. Đó là lần đầu tiên tôi ghen. Tôi gọi điện cho vợ, nói đã biết hết chuyện, muốn em nói sự thật, tôi sẽ tha thứ. Vợ nói đi làm bên nước ngoài vất vả, người thanh niên kia cùng công ty giúp đỡ nhiều thứ, tặng quà, quan tâm. Vợ làm được một năm thì người đó phải về nước nhưng đôi khi vẫn gửi đồ sang cho em, vì thế rất cảm động. Khi vợ về nước chơi thì thanh niên kia từ miền Trung ra Bắc đón em ở sân bay, chiều đi chơi, tối đi bar với nhóm bạn rồi qua đêm với nhau. Vợ nói chỉ ngủ với nhau một lần. Vợ nói đến đây tôi thật sự sốc nặng, không nghĩ em là người như vậy. Em nói tôi rất tốt, người kia cũng vậy, nhiều khi em không biết đang yêu ai. Em đã lừa dối tôi một năm. Tôi làm bên nước ngoài 5 năm nhưng chưa bao giờ lừa dối em dù chỉ một lần. Tôi thương con, yêu em. Một tháng trôi qua từ khi tôi nói sẽ tha thứ cho em. Tôi cũng sang chính công ty em đang làm việc để được gần em hơn, quan tâm em nhiều hơn, có điều không ngày nào tôi không nghĩ đến cảnh vợ mình ngủ cùng người đàn ông khác. Em đã cắt đứt liên lạc với người kia. Tôi cảm giác giờ bản thân hơi giả tạo, không muốn tha thứ cho em nhưng rồi lại nghĩ em làm vất vả nơi xứ người mà muốn bỏ qua chuyện này. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi muốn thoát khỏi những ý nghĩ về lỗi lầm vợ đã gây ra mà không được