1. Cho thuê ô tô tự lái Đà Lạt - 02633 519 539
    Dismiss Notice
Dismiss Notice

đăng tin việc làm miễn phí: Group việc làm xem


Đà Lạt TUYỂN DỤNG

Thảo luận trong 'Việc Làm Đà Lạt' bắt đầu bởi Chươngtc, 16/8/17.

  1. Chươngtc Guest
    Chươngtc

    Chươngtc Guest

    Doanh Nghiệp Tư Nhân Nguyễn Kim Trí cần tuyển gấp:

    + 04 nhân viên mở rộng thị trường & tiếp cận khách hàng

    + Hình thức làm việc: bán thời gian, rãnh thì làm

    + Mức lương: 120k-200k/ ngày (8 tiếng)

    + Quyền lợi: được tham gia học các lớp học kỹ năng do doanh nghiệp tổ chức, được tập huấn kiến thức nghiệp vụ, được thưởng thêm lương khi làm tốt, nếu làm tốt thì sẽ được nhận vào làm chính thức khi ra trường

    + Mô tả công việc: Phát tờ rơi, nhận đơn hàng, giới thiệu sản phẩm,…

    + Yêu cầu: làm...

    TUYỂN DỤNG

    Xem chi tiết tại link gốc...
     
  2. nguyenthihanoimoi Active Member
    nguyenthihanoimoi

    nguyenthihanoimoi Active Member

    Tham gia ngày:
    20/1/19
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nữ
    chuyển nhà thành hưng Dù ngồi trên xe riêng, đi trong thang máy hay đáp chuyên cơ Air Force One công du nước ngoài, chiếc cặp hạt nhân không bao giờ nằm ngoài tầm với của Tổng thống Mỹ Trump. Ông Trump sẽ đến Hà Nội để họp với lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong-un ngày 27 - 28/2.

    "Chúng tôi cần sẵn sàng mọi lúc, mọi nơi", Pete Metzger, người nhận trọng trách mang cặp hạt nhân dưới thời cựu tổng thống Mỹ Ronald Reagan, nói. "Khoảng cách giữa thời điểm báo động và thực thi rất ngắn", chưa đầy 15 phút trong trường hợp khẩn cấp, ông Metzger cho biết thêm.

    Chiếc cặp này có biệt danh là "quả bóng hạt nhân", xuất phát từ tên một kế hoạch chiến tranh hạt nhân có tên là Dropkick (cú đá bóng bật nẩy). Nó chứa 4 thứ gồm tài liệu hướng dẫn sử dụng hệ thống phát sóng khẩn cấp, một cuốn sổ đen có các lựa chọn tấn công, một cuốn sổ có vị trí các điểm ẩn nấp an toàn cho tổng thống và một thẻ có mã xác thực để tổng thống xác nhận danh tính.

    Cặp do một trong 5 trợ lý quân sự giữ và người này phải luôn ở gần tổng thống. 5 trợ lý quân sự phải vượt qua bài kiểm tra an ninh đặc biệt có tên gọi "Yankee White". Trợ lý quân sự phải là công dân Mỹ và có lòng trung thành tuyệt đối với đất nước, thân nhân không chịu ảnh hưởng từ nước ngoài.

    Khi muốn xác nhận triển khai một cuộc tấn công bằng vũ khí hạt nhân, tổng thống Mỹ sẽ phải dùng đến tấm thẻ xác thực và cần được Bộ trưởng Quốc phòng xác nhận. Bộ trưởng Quốc phòng không được phủ quyết quyết định của tổng thống.

    Tổng thống Mỹ nắm quyền kích hoạt khoảng 2.000 đầu đạn hạt nhân, được bố trí tại rất nhiều địa điểm khác nhau trên toàn cầu. Một số nằm sâu dưới các hầm ngầm ở Montana, Bắc Dakota, Wyoming, Nebraska hay Colorado. Số khác đi theo các tàu ngầm hạt nhân Mỹ tuần tra ở Bắc Đại Tây Dương và Tây Thái Bình Dương. Nhiều đầu đạn lại đang trong trạng thái sẵn sàng, chỉ chờ để gắn lên các chiến đấu cơ Mỹ đóng tại Missouri, Bắc Dakota, Bỉ, Đức, Italy, Hà Lan và Thổ Nhĩ Kỳ.

    Tháng 11/2017, một sự cố liên quan đến chiếc cặp hạt nhân đã xảy ra khi Trump thăm Trung Quốc trong chuyến công du châu Á. Khi phái đoàn Mỹ đến Đại lễ đường Nhân dân ở Bắc Kinh, người chịu trách nhiệm cầm cặp bị nhân viên an ninh Trung Quốc chặn lại, không cho vào bên trong, theo Axios.

    Chánh văn phòng Nhà Trắng vào thời điểm đó John Kelly yêu cầu các nhân viên Mỹ tiếp tục tiến vào. Một nhân viên an ninh Trung Quốc túm lấy ông Kelly, khiến ông gạt tay anh ta ra. Một mật vụ Mỹ sau đó quật nhân viên an ninh Trung Quốc xuống đất.

    Các quan chức Mỹ được yêu cầu giữ im lặng về vụ xô xát. Chiếc cặp hạt nhân không bị người Trung Quốc đụng vào. Quan chức phụ trách an ninh Trung Quốc sau đó xin lỗi vì hiểu lầm.

    [​IMG]


    Richard DeAgazio (phải) và Rick. Ảnh: Twitter.

    Tháng 2/2017, vị khách tên Richard DeAgazio có mặt ở câu lạc bộ Mar-a-Lago tại Florida của Trump khi Tổng thống Mỹ họp với Thủ tướng Nhật Shinzo Abe tại đây. DeAgazio đăng lên Twitter ảnh chụp với người mà ông cho biết tên là Rick, có trách nhiệm cầm chiếc cặp.

    Bức ảnh này đã gây xôn xao trên truyền thông. Giới phân tích nhận xét việc người cầm cặp đồng ý chụp ảnh với dân thường là điều lạ lùng, mặc dù không rõ anh này có biết hình ảnh sẽ được đăng lên mạng xã hội hay không.

    Nhiều người chỉ trích, cho rằng hành động của sĩ quan có thể ảnh hưởng đến vấn đề an ninh. Một quan chức nói rằng bức ảnh không vi phạm quy định của Lầu Năm Góc nhưng khiến họ rơi vào tình huống khó xử.

    Stephen Schwartz, tác giả một cuốn sách hạt nhân, nhận xét việc chụp ảnh không phải là vấn đề quá nghiêm trọng nhưng ông chỉ trích DeAgazio có "hành động không phù hợp khi khoe khoang trên Faceboo
     
  3. nguyenthihanoimoi Active Member
    nguyenthihanoimoi

    nguyenthihanoimoi Active Member

    Tham gia ngày:
    20/1/19
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nữ
    chuyển nhà thành hưng hà nội Từ hồi tìm hiểu Long, chồng tôi bây giờ, tôi đã biết má chồng chồng đồng bóng, mê tín thái quá. Tuy nhiên với suy nghĩ mỗi người có một quan điểm sống và trường tâm linh khác nhau nên tôi cố gắng thông cảm. Nhưng về làm dâu nhà anh và sống cùng người má chồng như vậy, tôi thấy mệt mỏi và bí bách vô cùng.

    Má chồng đi hầu đồng quanh năm. Bao nhiêu vốn liếng tích cóp trong gia đình đều "trôi tuồn tuột" trong những lần má đi lễ lạt như thế. Phận dâu con nên tôi không dám lên tiếng. Hơn nữa tuy sống chung dưới một mái nhà nhưng vợ chồng tôi độc lập kinh tế với má. Tiền của má có từ thời ông bà, má cũng không hề phải lệ thuộc kinh tế vào con cái nên vợ chồng tôi đành bấm bụng để má vui theo cách của bà.
    [​IMG]
    Mẹ chồng tôi suốt ngày lễ lạt, hầu đồng. Ảnh minh họa
    Tầng ba của ngôi nhà chúng tôi sống chung cùng má, từ trước khi tôi về ở cùng, má đã thiết lập thế giới riêng và dùng làm điện để cúng. Quanh năm, nhất là ngày rằm ngày lễ, tiếng tụng kinh niệm Phật gõ mõ và mùi nhang khói khắp nơi. Từ khi con trai bắt đầu đến tuổi biết đi biết chạy và thích khám phá thế giới xung quanh, tôi càng phải để tâm canh chừng để bé không xâm phạm vào cõi tâm linh của bà nội.
    Nghĩ giờ má cũng đã có tuổi, việc chìm đắm trong cõi nhang khói hầu đồng cũng là cách để má tránh xa những bụi trần ngoài kia nên chồng tôi không thể lên tiếng. Tuy nhiên, mỗi năm từ dịp rằm tháng Giêng đến hết tháng Một, má thuê thầy cúng về ăn ở tại tư gia và lễ lạt khiến tôi rất mệt mỏi.

    Ba năm cũng vẫn là ông thầy cúng ấy đến ăn ở tại tư gia nên tôi đã quen mặt. Tiếng là thầy cúng nhưng nhiều khi tôi tưởng đó là cô đồng, vì giọng nói mai mái và cung cách ăn vận "một cây" màu đỏ chói lòa từ đầu đến chân. Mỗi lần thầy có mặt tại tư gia, nhất cử nhất động của các thành viên trong gia đình đều phải dè dặt và cẩn trọng vô cùng.

    Khổ nhất lá con trai ba tuổi hiểu động của chúng tôi. Thậm chí có năm quá căng, tôi phải bàn với chồng đem con về nhà ngoại "lánh nạn" để gửi bà trông hộ. Đến khi thầy cúng rút đi, chúng tôi mới dám đem cháu trở về.

    Rằm tháng Giêng năm ngoái, theo "lệnh" của thầy, gia chủ chúng tôi phải lo lễ cúng mặn. Tục lệ "bốn bát sáu đĩa" tôi và mẹ chồng phải lo lắng chu toàn đầy đủ lệ bộ. Bát ninh măng, bát bóng, bát miến, bát mọc không thể thiếu trong bữa cỗ cúng rằm tháng Giêng. 6 đĩa bao gồm thịt gà, giò chả, xôi, bánh chưng, nem thính và một đĩa xào nữa, phận tôi làm dâu phải lo lắng chu toàn.

    Nếu sơ suất trong một khâu nào đấy, thầy lệnh phải bổ sung khiến tôi chạy đôn chạy đáo chợ búa vài lần rất khổ sở. Có lần tôi bàn với má làm giản lược đi, miễn cái tâm là chính. Thầy và má nghe thế liền mắng tôi không thành tâm, nếu không thay đổi thì sẽ không có phước báo thời con cháu khiến tôi vừa tức vừa sợ.

    Năm nay từ 14 Âm lịch tháng Giêng thầy đã có mặt. Thầy lệnh năm nay cúng cỗ chay chứ không làm mặn nữa khiến tôi mừng húm. Bản thân cứ tưởng lễ cúng chay chắc sẽ đơn giản hơn so với cúng mặn năm ngoái rất nhiều. Ai dè thầy phán năm nay gia chủ chuẩn bị lễ cúng chay với 25 món, với đầy đủ màu sắc trong mâm cỗ tượng trưng cho ngũ hành. Hoa quả cúng tôi cũng phải chuẩn bị chu toàn cách đó vài ngày.

    Ra giêng hoa đắt, tôi tìm mua mãi mới được bó hồng ưng ý nhưng thầy chê ít lộc, bắt tôi đi tìm mua cành hồng mới có nhiều nụ và lộc tỏa ra khắp nơi. Tuy ấm ức vô cùng nhưng sợ mẹ chồng giận nên tôi ráng hoàn thành tâm nguyện.

    Nhà tôi lại rộn rã tiếng chuông, tiếng cầu kinh, gõ mõ, mùi hương khói ngạt thở. Nếu khách lạ có khi ngỡ đi lạc vào ngôi đền, chùa nào.

    Mới qua được hai ngày mà thôi mệt mỏi quá. Tôi không biết làm thế nào để góp ý với cho mẹ chồng chuyển. Mà tôi xin ra ở riêng cũng không được.

    Tôi chỉ sợ đến lúc nào đó sự kiên nhẫn của tôi vượt quá giới hạn. Tôi phải làm sao cho trọn vẹn đôi đường, xin bạn đọc hãy cho tôi lời khuyên thấu đáo.
     
  4. nguyenthihanoimoi Active Member
    nguyenthihanoimoi

    nguyenthihanoimoi Active Member

    Tham gia ngày:
    20/1/19
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nữ
    chuyển nhà thành hưng hà nội 40 năm trước, tôi chỉ là cô bé 7 tuổi, người bé tẹo nhưng những ký ức cùng cha mẹ và anh chị trong gia đình đi chạy giặc và những ngày cùng chị gái bị lạc trong rừng không thể nào quên được”, chị Lê Thị Bay mở đầu câu chuyện với PV Dân Việt.

    Tháng 2.1979, khi quân xâm lược Trung Quốc tràn sâu vào tỉnh Cao Bằng, cũng như những người dân cùng xóm, gia đình ông Lê Văn Tiệu (bố chị Bẩy và Bay) cùng chạy vào xã Bình Dương, huyện Hòa An, Cao Bằng để tìm đường xuyên ra quốc lộ 3 về hướng Bắc Kạn. Tối hôm đó sau khi ngớt tiếng súng, gia đình ông Tiệu và một số gia đình khác tìm đến một lán trên rẫy của người dân địa phương để trú chân.

    Một số gia đình có đèn dầu mang theo nhưng không ai dám thắp vì sợ có ánh sáng quân Trung Quốc sẽ ập đến. Giữa không gian yên ắng đó bỗng trong đoàn có người làm rơi chiếc vung nồi kêu loảng xoảng. Mọi người phát hoảng lo là giặc đến nên chạy tứ tung. Bố dắt tôi và chị Bẩy chạy, còn mẹ và các anh chị chạy hướng khác”, chị Bay kể.

    Trời tối, bố con chị Bay dắt díu nhau vừa chạy vừa tìm đường, mấy lần định xuống đường dân sinh nhưng nghe tiếng quân Trung Quốc gọi nhau í ới lại phải chạy tiếp. Qua một đêm và một ngày không tìm người thân, quen nào, sẩm tối hôm đó khi đến khu rừng ở Tài Hồ Sìn ông Tiệu đưa hai cô con gái nằm ở gốc cây, lấy lá chuối khô che lên người hai con rồi dặn: Con nằm yên ở đây, bố đi tìm đường lát quay lại đón.

    Ra tìm đường, ông Tiệu bị dân quân xã nghi ngờ là gián điệp cho quân Trung Quân nên giữ lại. Dù ông giải thích, van xin còn hai con nhỏ đang nằm ở bìa rừng nhưng không ai tin. Ông bị giữ hết đêm, đến hôm sau nhờ nói tên người quen và được họ đến bảo lãnh ông mới được thả. Quay trở về nơi hai con gái nằm ông bàng hoàng khi chúng không còn ở đó. Chạy tìm khắp xung quanh nhưng không thấy bóng dáng con đâu.

    Mẹ cạn hết nước mắt

    “Sáng hôm sau hai chị em ngủ dậy không thấy bố đâu nên chạy đi tìm và bắt đầu bị lạc. Chị dắt em men theo suối vừa đi vừa gọi bố, giữa rừng vắng thỉnh thoảng tiếng pháo giặc nổ xé rừng, chim bay dáo dác. Hai chị em sợ quá chạy ngã dúi dụi”, chị Bay cho biết.

    Những ngày còn ở nhà hai đứa trẻ Bẩy 9 tuổi, Bay 7 tuổi vẫn được bố mẹ xào lõi chuối cho ăn, nhờ thế những ngày đầu bị lạc họ cũng biết tìm đến những cây chuối bị đổ trong rừng để tước vỏ lấy lõi về ăn sống, rồi ăn quả chuối rừng. Một tối cô bé Bay mang quả chuối rừng hái được hồi chiều ra ăn, nhưng chuối chưa chín, chát không ăn được nên cô bé bỏ vào túi áo rồi nằm thiếp đi. Quả chuối vô tình được ủ hơi nóng từ người nên sáng hôm sau chín hơn và ăn không bị chát. “Từ đó mình có thêm kinh nghiệm, mỗi tối khi đi ngủ lại ủ hai quả chuối rừng vào người để chín sáng ra có cái ăn”, chị Bay nhớ lại.

    Khoảng thời gian bị lạc trong rừng, ban ngày hai chị em dắt nhau đi tìm bố mẹ, đến tối tìm bãi đất trống rồi lấy lá cây làm chiếu, phủ lên chân. Hai chị em cởi áo bông và áo len vẫn mặc làm chăn đắp. Ngày qua ngày, hai chị em càng đi tìm càng bị lạc xa hơn, người cứ lả dần đi vì đói khát.

    “Có lần đói quá hai chị em bò vào rẫy để mót sắn. Trông thấy củ sắn nhỏ bằng đầu ngón chân cái hai chị em dùng cây hì hụi bới mãi nhưng củ sắn chỉ nhô ra chưa được 10cm. Hai chị em chụm lại cùng nhổ nhưng vì không còn sức nên bị ngã ngửa rồi lăn xuống chân đồi. Lúc lồm cồm bò dậy, giây phút hồn nhiên của tuổi thơ ùa về nên hai chị em đã cười, nhưng vì tiếng cười yếu ớt nghe như tiếng thở dài. Trời tối, chị em lại bảo nhau tìm chỗ ngủ để sáng mai đào tiếp, nhưng sáng ra củ sắn vừa nhô lên đó bị con dúi ăn hết”, chị Bay kể.

    Thời gian đó cô bé Bay đang ở tuổi thay răng, những lúc đào được khoai, sắn trên rẫy chị Bẩy phải nhá đút cho em. Trong những ngày hai chị em ngủ trong rừng, một đêm trời mưa rất to kéo dài hết đêm. Hai chị em dắt nhau tới một gốc cây to đứng ôm nhau khóc tới sáng. Ở nơi xa, mẹ của hai bé bà Lê Thị Đoa cũng cạn hết nước mắt.

    Trong những ngày đó gia đình cô bé Bẩy – Bay tổ chức đi tìm kiếm khắp nơi, họ băng qua bao cánh rừng, khe suối nhưng không có kết quả. Có lúc nghe người dân địa phương bảo đêm nghe tiếng khóc của trẻ em khu này, khu kia, nhưng khi người nhà hai bé đến nơi lại chỉ tiếng có dấu chân mà không thấy bóng người.

    “Càng ngày hai chị em càng mệt lả, tai ù, mắt nhìn chỉ thấy mờ mờ. Có những lúc nghe thấy tiếng người ở gần nhưng sợ là quân Trung Quốc nên không dám ra”, chị Bay nói.

    Một buổi sáng tháng 3.1979, khi mặt trời lên cao, những tia nắng rọi qua các tán lá rừng, hai cô bé Bẩy – Bay dìu nhau ra phía bờ suối. Họ bỗng nghe thấy tiếng gọi “Bẩy – Bay ơi”. Cô bé Bay lúc này còn tỉnh táo hơn chị nên đã nói “hình như có tiếng gọi mình”. Hai chị em ngồi thụp xuống bên một lùm cây. Tiếng gọi “Bẩy – Bay” mỗi lúc một gần. Cô bé Bẩy dồn sức cố u lên một tiếng. Theo tiếng thưa yếu ớt, ông Lê Văn Tiệu và người con gái lớn gạt những vạt cây tìm tới. Hai người vỡ òa khi thấy cô bé Bẩy – Bay đang co ro trong lùm cây. Tính tới hôm đó, hai bé Bẩy – Bay đã trải qua đúng 23 ngày lạc cha, mẹ, người thân.

    Ông Nông Thanh Quế, nguyên Chủ tịch Hội Nhà báo Cao Bằng (ảnh rể của hai chị Bẩy - Bay) nhớ lại: Sau ngày hai người được đưa về nhà, cô bé Bẩy bị ảnh hưởng nên hằng ngày cứ im lặng, ngồi đâu ngồi đó, phải mất một thời gian sau mới trở lại bình thường. Còn cô bé Bay dù sức khỏe chưa phục hồi nhưng vẫn cố chống gậy bước ra khi hàng xóm, người quen của gia đình khắp nơi đến thăm hỏi. Có người còn chạy tới ôm bé, sờ tay, chân để xem có phải đúng thật là người đã trở về trong câu chuyện cổ tích.
     
  5. nguyenthihanoimoi Active Member
    nguyenthihanoimoi

    nguyenthihanoimoi Active Member

    Tham gia ngày:
    20/1/19
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nữ
    chuyển nhà thành hưng hà nội 40 năm trước, tôi chỉ là cô bé 7 tuổi, người bé tẹo nhưng những ký ức cùng cha mẹ và anh chị trong gia đình đi chạy giặc và những ngày cùng chị gái bị lạc trong rừng không thể nào quên được”, chị Lê Thị Bay mở đầu câu chuyện với PV Dân Việt.

    Tháng 2.1979, khi quân xâm lược Trung Quốc tràn sâu vào tỉnh Cao Bằng, cũng như những người dân cùng xóm, gia đình ông Lê Văn Tiệu (bố chị Bẩy và Bay) cùng chạy vào xã Bình Dương, huyện Hòa An, Cao Bằng để tìm đường xuyên ra quốc lộ 3 về hướng Bắc Kạn. Tối hôm đó sau khi ngớt tiếng súng, gia đình ông Tiệu và một số gia đình khác tìm đến một lán trên rẫy của người dân địa phương để trú chân.

    Một số gia đình có đèn dầu mang theo nhưng không ai dám thắp vì sợ có ánh sáng quân Trung Quốc sẽ ập đến. Giữa không gian yên ắng đó bỗng trong đoàn có người làm rơi chiếc vung nồi kêu loảng xoảng. Mọi người phát hoảng lo là giặc đến nên chạy tứ tung. Bố dắt tôi và chị Bẩy chạy, còn mẹ và các anh chị chạy hướng khác”, chị Bay kể.

    Trời tối, bố con chị Bay dắt díu nhau vừa chạy vừa tìm đường, mấy lần định xuống đường dân sinh nhưng nghe tiếng quân Trung Quốc gọi nhau í ới lại phải chạy tiếp. Qua một đêm và một ngày không tìm người thân, quen nào, sẩm tối hôm đó khi đến khu rừng ở Tài Hồ Sìn ông Tiệu đưa hai cô con gái nằm ở gốc cây, lấy lá chuối khô che lên người hai con rồi dặn: Con nằm yên ở đây, bố đi tìm đường lát quay lại đón.

    Ra tìm đường, ông Tiệu bị dân quân xã nghi ngờ là gián điệp cho quân Trung Quân nên giữ lại. Dù ông giải thích, van xin còn hai con nhỏ đang nằm ở bìa rừng nhưng không ai tin. Ông bị giữ hết đêm, đến hôm sau nhờ nói tên người quen và được họ đến bảo lãnh ông mới được thả. Quay trở về nơi hai con gái nằm ông bàng hoàng khi chúng không còn ở đó. Chạy tìm khắp xung quanh nhưng không thấy bóng dáng con đâu.

    Mẹ cạn hết nước mắt

    “Sáng hôm sau hai chị em ngủ dậy không thấy bố đâu nên chạy đi tìm và bắt đầu bị lạc. Chị dắt em men theo suối vừa đi vừa gọi bố, giữa rừng vắng thỉnh thoảng tiếng pháo giặc nổ xé rừng, chim bay dáo dác. Hai chị em sợ quá chạy ngã dúi dụi”, chị Bay cho biết.

    Những ngày còn ở nhà hai đứa trẻ Bẩy 9 tuổi, Bay 7 tuổi vẫn được bố mẹ xào lõi chuối cho ăn, nhờ thế những ngày đầu bị lạc họ cũng biết tìm đến những cây chuối bị đổ trong rừng để tước vỏ lấy lõi về ăn sống, rồi ăn quả chuối rừng. Một tối cô bé Bay mang quả chuối rừng hái được hồi chiều ra ăn, nhưng chuối chưa chín, chát không ăn được nên cô bé bỏ vào túi áo rồi nằm thiếp đi. Quả chuối vô tình được ủ hơi nóng từ người nên sáng hôm sau chín hơn và ăn không bị chát. “Từ đó mình có thêm kinh nghiệm, mỗi tối khi đi ngủ lại ủ hai quả chuối rừng vào người để chín sáng ra có cái ăn”, chị Bay nhớ lại.

    Khoảng thời gian bị lạc trong rừng, ban ngày hai chị em dắt nhau đi tìm bố mẹ, đến tối tìm bãi đất trống rồi lấy lá cây làm chiếu, phủ lên chân. Hai chị em cởi áo bông và áo len vẫn mặc làm chăn đắp. Ngày qua ngày, hai chị em càng đi tìm càng bị lạc xa hơn, người cứ lả dần đi vì đói khát.

    “Có lần đói quá hai chị em bò vào rẫy để mót sắn. Trông thấy củ sắn nhỏ bằng đầu ngón chân cái hai chị em dùng cây hì hụi bới mãi nhưng củ sắn chỉ nhô ra chưa được 10cm. Hai chị em chụm lại cùng nhổ nhưng vì không còn sức nên bị ngã ngửa rồi lăn xuống chân đồi. Lúc lồm cồm bò dậy, giây phút hồn nhiên của tuổi thơ ùa về nên hai chị em đã cười, nhưng vì tiếng cười yếu ớt nghe như tiếng thở dài. Trời tối, chị em lại bảo nhau tìm chỗ ngủ để sáng mai đào tiếp, nhưng sáng ra củ sắn vừa nhô lên đó bị con dúi ăn hết”, chị Bay kể.

    Thời gian đó cô bé Bay đang ở tuổi thay răng, những lúc đào được khoai, sắn trên rẫy chị Bẩy phải nhá đút cho em. Trong những ngày hai chị em ngủ trong rừng, một đêm trời mưa rất to kéo dài hết đêm. Hai chị em dắt nhau tới một gốc cây to đứng ôm nhau khóc tới sáng. Ở nơi xa, mẹ của hai bé bà Lê Thị Đoa cũng cạn hết nước mắt.

    Trong những ngày đó gia đình cô bé Bẩy – Bay tổ chức đi tìm kiếm khắp nơi, họ băng qua bao cánh rừng, khe suối nhưng không có kết quả. Có lúc nghe người dân địa phương bảo đêm nghe tiếng khóc của trẻ em khu này, khu kia, nhưng khi người nhà hai bé đến nơi lại chỉ tiếng có dấu chân mà không thấy bóng người.

    “Càng ngày hai chị em càng mệt lả, tai ù, mắt nhìn chỉ thấy mờ mờ. Có những lúc nghe thấy tiếng người ở gần nhưng sợ là quân Trung Quốc nên không dám ra”, chị Bay nói.

    Một buổi sáng tháng 3.1979, khi mặt trời lên cao, những tia nắng rọi qua các tán lá rừng, hai cô bé Bẩy – Bay dìu nhau ra phía bờ suối. Họ bỗng nghe thấy tiếng gọi “Bẩy – Bay ơi”. Cô bé Bay lúc này còn tỉnh táo hơn chị nên đã nói “hình như có tiếng gọi mình”. Hai chị em ngồi thụp xuống bên một lùm cây. Tiếng gọi “Bẩy – Bay” mỗi lúc một gần. Cô bé Bẩy dồn sức cố u lên một tiếng. Theo tiếng thưa yếu ớt, ông Lê Văn Tiệu và người con gái lớn gạt những vạt cây tìm tới. Hai người vỡ òa khi thấy cô bé Bẩy – Bay đang co ro trong lùm cây. Tính tới hôm đó, hai bé Bẩy – Bay đã trải qua đúng 23 ngày lạc cha, mẹ, người thân.

    Ông Nông Thanh Quế, nguyên Chủ tịch Hội Nhà báo Cao Bằng (ảnh rể của hai chị Bẩy - Bay) nhớ lại: Sau ngày hai người được đưa về nhà, cô bé Bẩy bị ảnh hưởng nên hằng ngày cứ im lặng, ngồi đâu ngồi đó, phải mất một thời gian sau mới trở lại bình thường. Còn cô bé Bay dù sức khỏe chưa phục hồi nhưng vẫn cố chống gậy bước ra khi hàng xóm, người quen của gia đình khắp nơi đến thăm hỏi. Có người còn chạy tới ôm bé, sờ tay, chân để xem có phải đúng thật là người đã trở về trong câu chuyện cổ tích.
     
  6. dangtinraovattphcm

    dangtinraovattphcm Member

    Tham gia ngày:
    7/11/18
    Bài viết:
    351
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Giới tính:
    Nam
    0934 150 770 Zalo - 0978 106 552 Zalo - ThietKeWebChuyen. Com

    Thiết kế logo đẹp cho web - công ty - thương hiệu - dịch vụ chỉ từ 300k theo yêu cầu tại tphcm/ toàn quốc, giá rẻ nhưng uy tín chất lượng chuyên nghiệp



    [​IMG]





    QUY TRÌNH LÀM VIỆC
    1 Gửi yêu cầu cho chúng tôi qua email hohoanganh20588@gmail.com, zalo/viber 0934 150 770 ( hoặc call trực tiếp hotline ). Nội dung yêu cầu là 7 mục ở THÔNG TIN BẠN CẦN CUNG CẤP ngay bên dưới
    2 Thanh toán 300k vào tài khoản bên dưới
    3 Thiết kế + bàn giao ( thường sau 2-3 ngày ), chỉnh sửa hoặc demo 3 lần


    GIÁ: 300,000đ / 3 demo, 500,000đ / 6 demo, 600,000đ / 9 demo
    ( Khách làm mấy demo thì trả bấy nhiêu tiền, mỗi demo sẽ khác nhau không trùng, giao demo xong khách chọn 1 demo ưng ý chúng tôi sẽ hỗ trợ điều chỉnh thêm )


    THÔNG TIN BẠN CẦN CUNG CẤP
    1/ Tên đơn vị ( thương hiệu của bạn )
    2/ Lĩnh vực kinh doanh
    3/ Slogan của bạn
    4/ Logo bạn muốn trình bày gì ? ( chỉ trình bày ảnh, chỉ trình bày chữ, trình bày cả ảnh và chữ, có địa chỉ hay hotline kèm không ? ... )
    5/ Màu sắc logo là gì ?
    6/ Ý tưởng logo của bạn
    7/ Bạn muốn chúng tôi tham khảo thêm logo, hình ảnh nào, hoặc vẽ lại hình ảnh này ? gửi kèm hình tham khảo ( quan trọng ).

    HỖ TRỢ NHANH:
    0934 150 770 Zalo - 0978 106 552 Zalo

    facebook.com/hohoanganh20588

    hohoanganh20588@gmail.com

    Website: ThietKeWebChuyen. Com

    CHUYỂN KHOẢN
    ( Nội dung chuyển khoản ghi “số điện thoại + nội dung thanh toán” )
    Agribank -chi nhánh sài gòn
    Chủ tk : Hồ Hoàng Anh
    Số tk : 1600.205.230.224

    DongABank - Chi nhánh Tp.HCM
    Chủ tk : Hồ Hòang Anh
    Số tk : 010.956.4403

    Vietcombank - Chi Nhánh Tp.HCM
    Chủ tk: Hồ Hòang Anh
    Số tk: 007.1000.957.266
     

Chi sẻ trang này